HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 2349

nề không có ngày mai như họ, để trái tim luôn bị nhấn chìm trong giông
bão hơn nửa cuộc đời, bình tĩnh trở lại.

Chỉ là chữ "tĩnh" này, rất khó có được! Nếu con người không "tĩnh"

được thì ngay cả màu của ánh trăng, trong mắt cũng nhuộm màu máu.

Nhiều năm trước, Lam Biện mắc chứng mất ngủ rất nặng, có khi nhiều

đêm liền không chợp mắt nổi, đôi mắt lúc nào cũng đỏ ngầu, ngồi trong sân
nhìn trời, luôn cảm thấy oán hận lẫn ân hận trong lòng của mình không thể
nào vơi được.

Khi đó, Triển Chiêu mới bốn, năm tuổi.

Theo lý mà nói, tiểu hài tử bé như vậy thì biết được gì? Nhưng Triển

Chiêu còn nhỏ như vậy, lại nói với Lam Biện một câu, chỉ một câu nói, lại
có thể hoàn toàn trị hết chứng mất ngủ của Lam Biện.

...

Nghĩ đến đây, Tu La Vương chậm rãi quay sang, nhìn chỗ cách đó

không xa.

Triển Chiêu cũng nhìn về một hướng với Lam Biện.

Chỉ thấy trong mảnh rừng trúc cách đấy không xa, có một người đi ra.

Người đi ra rất trẻ tuổi, chỉ lớn hơn một chút so với Triển Chiêu, mặc

một thân bố sam màu xám, ăn mặc như võ sinh thông thường.

Người nọ có gương mặt tròn, mắt nhỏ, mũi rất cao, dung mạo không

khó nhìn, có chút cà lơ phất phơ.

Người nọ vung ống tay áo ra khỏi rừng trúc, dựa vào một gốc thông

thiên trúc (*), cười "hắc hắc" với Triển Chiêu, "Triển huynh, biệt lai vô
dạng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.