HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 261

(42)Nguyên văn:“Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh

nguyệt chiếu câu cừ.”

Tạm dịch: “Ta đem lòng này hướng trăng sáng, ngờ đâu trăng sáng

chiếu xuống mương.”

Đây là một thành ngữ khá phổ biến ở Trung Quốc, được cho là có

nguồn gốc từ bộ phim Thiên Hạ Vô Tặc của đạo diễn Phùng Tiểu Cương,
ám chỉ thứ tình yêu không được đáp lại.

Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói câu “Một lòng trung can

hướng trăng sáng” thiếu chút nữa cười văng, “Ngươi theo Tiểu Tứ Tử tới
rất nhiều rạp hát sao? Chỗ nào mà buồn nôn như vậy.”

“Lão nhân kia hình dáng ra sao?” Triển Chiêu tò mò truy vấn, “Có đẹp

trai như ông ngoại của ta không?”

Bạch Ngọc Đường nhướng mi nhìn Triển Chiêu, “Nếu hắn mà đẹp

như ông ngoại thì ta hẳn là đã nhớ ra rồi, cùng lắm chỉ biết hắn chính là
người mà trước kia sư phụ có gặp qua thôi.”

“Dù sao vẫn là một người a?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu còn đang thì thầm to nhỏ, chợt nghe

phía sau có tiếng nói truyền đến.

Hai người đều cả kinh, quay đầu lại… Đều nhẹ nhàng thở ra một hơi,

thì ra là Lâm Dạ Hỏa.

“Sao ngươi lại tới đây?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Ta cùng nhân mã của tên Câm kia tới đây, ngủ không được, mà trời

sáng nhanh quá nên cũng không ngủ luôn, các ngươi ở đây làm gì vậy?”
Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.