HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 29

Trâu Lương xoay người leo lên ngựa của mình, nói, “Thiếu chủ núi

Bình Chung.”

“Núi Bình Chung cùng Hắc Phong Thành không phải từ trước tới giờ

không có quan hệ gì với nhau sao?” Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi, “Vì sao lại đột
nhiên chạy tới đây?”

“Nghe nói Bình Chung vương ghét nhất người Trung Nguyên, có

chuyện này sao?”

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương quay đầu lại, Triển Chiêu và Bạch

Ngọc Đường đi tới, ở bên trong xe ngựa, một vị thư sinh vén mành xe lên,
hỏi mấy người bên ngoài.

Vị thư sinh này thanh tú tuấn mỹ, tay cầm quyển sách, mặc một kiện

bào thư sinh màu trắng, khí chất phi phàm, đây chính là chủ bộ Khai Phong
Phủ, thần y Công Tôn Sách.

Công Tôn dựa vào thành xe, nói, “Vùng núi Bình Chung có vị trí địa

lý tương đối đặc biệt, một ngọn núi ngang qua hai con sông là Bình Xuyên
và Chung Xuyên, hình thành một vùng nội địa, được xưng là thung lũng
Bình Xuyên, là giao khẩu của Hắc Phong Thành, Tây Hạ và Liêu Quốc, là
nơi yếu địa chiến lược. Núi Bình Chung từ nhiều bộ tộc tụ tập lại mà thành,
lấy tộc Điểu Vưu là tộc chính, bởi vì núi Bình Chung này có rất nhiều kỳ
trân dị thú, cho nên nam nhân ở núi Bình Chung đa số đều làm nghề săn
bắn, dũng mãnh thiện chiến. Toàn bộ núi Bình Chung ước chừng có khoảng
mười lăm vạn dân, Bình Chung vương là tộc trưởng của Điểu Vưu tộc, Lan
Khắc Tĩnh Đạc, ông ta có hai người con trai, trưởng tử hai mươi lăm tuổi,
Lan Khắc Minh, thứ tử mười tám tuổi, Lan Khắc Di.”

Tất cả mọi người bội phục mà nhìn Công Tôn, cả quãng đường chỉ

thấy y ngồi lật sách, đây là ngồi xem hết tất cả mọi thứ về các tộc ở Tây
Vực phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.