Tiểu Tứ Tử đối với Tiểu Lương Tử “Xuỵt.”
Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái.
Tiểu Tứ Tử đưa tay chỉ về phương hướng vườn hoa.
Tiểu Lương Tử vào lúc này cũng chú ý tới, trong bụi hoa tựa hồ có cái
gì đang động loạt xoạt.
“Bên trong có vật gì sao?” Tiểu Lương Tử đem Tiểu Tứ Tử kéo đến
phía sau mình, nhìn Câm bên cạnh mình một cái.
Theo lý mà nói, nếu như có động vật nhỏ các loại, Câm sẽ có phản
ứng mới đúng, bất quá vào lúc này Câm thật an tĩnh, sẽ không có nguy
hiểm gì chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Lương Tử đến khu đất kế bên tìm một cành cây dài
hướng tới bụi hoa kia khều một cái, liền nghe được “Meo ô” một tiếng…
Một bóng trắng “Vèo” một tiếng chui ra.
Đoàn bóng trắng kia hướng về phía Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo bản
năng đưa tay ra đỡ, vừa tiếp xúc, cũng cảm giác mềm mại tựa lông nhung.
Cúi đầu nhìn một cái, là một con mèo màu trắng.
Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử coi như đã hiểu, khó trách Câm cùng
Tiểu Ngũ đều không phản ứng… Triển Chiêu đến nhất định là có mèo,
Câm cùng Tiểu Ngũ thường xuyên cùng Triển Chiêu ở cùng một nhà, có
mèo ra vào hai tụi nó cũng đã quen rồi, cho tới bây giờ vẫn không có
chuyện gì xảy ra.
Tiểu Tứ Tử sờ đầu con mèo kia một cái, Tiểu Lương Tử chỉ lùm cây
nói: “Cận nhi, trong này còn có một ổ a.”