Tiểu Lương Tử còn thật tò mò, muốn chạy vào: “Các huynh là đang
đọc sách gì nha?”
Bạch Ngọc Đường vội vàng ngăn lại.
“Không có gì a, chúng ta đi phía trước nhìn thẩm tra phạm nhân a.”
Triển Chiêu cười hì hì đứng lên, kéo Tiểu Lương Tử ra cửa.
Ngũ gia thở dài, đóng cửa lại, đi theo Triển Chiêu cùng đi tiền viện.
Hai người bọn họ đi lần này, sau lưng liền có một con ngựa con, một
con hổ, một con rồng tựa hồ rất vui vẻ mà đuổi theo.
Bởi vì trận đánh Ác Đế Thành đã kết thúc, cho nên Triệu Phổ bọn họ
đều không ở trong quân doanh, vào lúc này toàn ở trong soái phủ.
Tiền viện soái phủ tới không ít người, mấy vị tướng quân cơ bản đều ở
đây, bầu không khí cũng tương đối nghiêm túc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh đám người, tìm
một vị trí tương đối trống, đi vào trong nhìn, đúng lúc đứng bên cạnh Thẩm
Thiệu Tây.
Trong sân quỳ năm người, mặc quần áo màu đen, bốn người quỳ ở
phía sau, một người ở phía trước.
Người quỳ phía trước có làn da ngăm đen, xấu xí, năm người quỳ
xuống đất, mặt mày ủ rũ, đại khái cũng biết đại họa trước mắt.
Bên cạnh bọn họ đặt một ít tài vụ, phần nhiều là vàng bạc đồ trang
sức, còn có một chồng ngân phiếu, đoán chừng là tang vật.
Triệu Phổ sắc mặt cũng đen, ngồi ở trong sân trên một cái ghế, đánh
giá mấy người kia.