Mọi người liền đào ra, ngay tại lớp bùn đất không sâu, cất giấu một
quả cầu màu đèn.
“Quả cầu?” Triển Chiêu cầm lên, “Cũng nặng lắm, có thể bằng sắt đặc
ruột?”
“Chỉ là một quả cầu trủi lủi?” Triệu Phổ cảm thấy khó hiểu, “Có thể
mở ra không? Còn có cơ quan hay không?”
Ngũ gia lấy tới nhìn một chút, lắc đầu một cái, “Không có khe hở.”
Công Tôn nhắc nhở, “Đừng đụng, vạn nhất làm hư thì sao, Yêu
Vương nếu muốn, chúng ta đem về cho người là được”.
Tất cả mọi người gật đầu, Triển Chiêu lấy ra một túi vải để đựng, cầm
ở trên tay.
Ngũ gia chắp tay sau lưng đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn chung quanh,
cảm thấy nơi này cảnh sắc cũng không tệ lắm, cách đó không xa chính là
thôn dân lân cận Hắc Phong Thành, bên dưới núi cao chót vót còn có giòng
suối nhỏ.
Triệu Phổ đem Tiểu Tứ Tử cõng trên vai.
Mọi người hai ngày nay điều tra chuyện lão rèm cũng thật bực bội,
đặc biệt là mấy ngày trước cũng ngủ không ngon, hôm nay đứng trên núi
gió thổi một cái, cảnh trí lại khoáng đạt, không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải
mái.
Đang say mê sơn cảnh, Triển Chiêu bỗng nhiên đưa tay sờ mũi một
cái, “Mùi vị gì a?”
Nơi này, Trâu Lương có lỗ mũi tốt nhất cũng gật đầu, “Ta còn tưởng
rằng là ta bị ảo giác.”