không?” Công Tôn suy đoán, “Lão rèm cũng tốt, đổi mặt quỷ cũng được,
trên bản chất cùng là cái bóng của nhau đều là mưu tài. Tiền tài, đặc biệt là
của bất nghĩa đều là không thấy được ánh sáng, người luôn sợ hãi luôn ghi
nhớ phải tìm một địa phương an toàn để trốn kỹ, thâm sơn chính là lựa
chọn tốt nhất, huống chi khu rừng này còn có bầy sói coi chừng.”
Triệu Phổ cau mày nhìn dưới núi, “Sách, cao như vậy, đi xuống một
chuyến rất tốn sức…”
Vừa nói, tất cả mọi người quay đầu trở lại nhìn Triển Chiêu cùng Bạch
Ngọc Đường.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng che kín Giao Giao
sau lưng. Thật ra thì hai người bọn họ không che cũng không ai thấy được
a.
Triệu Phổ tỏ ý, nhanh a, một lát trời tối bây giờ.
Triển Chiêu nhìn xuống dưới núi liếc một cái, một bên Lâm Dạ Hỏa
cũng thúc giục, “Ai, đứa trẻ nhà ngươi theo ngươi còn có thể sợ cao sao?
Để cho Giao Giao đi xuống nhìn một cái, không chừng còn có cơ quan thì
sao.”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.
Ngũ gia cũng không có biện pháp, tỏ ý Giao Giao đi xuống xem một
chút.
Đúng như Lâm Dạ Hỏa nói, Giao Giao có nội lực của Triển Chiêu, tự
nhiên sẽ không sợ độ cao liền nhảy một cái xuống khe núi.
Bạch Ngọc Đường thông qua Giao Giao quan sát tình huống khe núi.