Giao Giao sau khi xuống núi, dọc theo một giòng suối nhỏ đi về phía
trước, dọc đường liền phát hiện ở trên vách núi có rất nhiều nhà ẩn núp,
xung quanh nhà đều có cây mây và giây leo che chắn, nói cách khác, trừ
phi nhảy xuống khe núi, nếu không ở trên núi căn bản không thấy được
những phòng xá này.
Nhưng phòng xá này cơ bản đều đã bỏ hoang, cửa sổ tối om nhìn có
chút âm u.
Trên núi mọi người phân biệt một chút hướng gió, chắc chắn phương
hướng Giao Giao đi hẳn là không sai, đều tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường
nhìn thấy gì.
Ngũ gia một nhún vai, “Nhà bỏ hoang, còn có rất nhiều.”
Triệu Phổ đối với Công Tôn gật đầu một cái, “Đây coi như là sào
huyệt của đổi mặt quỷ chứ?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, “Nơi này đã quá tiêu điều, gọi là
sào huyệt thì chi bằng nói nó là quỷ thành còn giống hơn …”
Lời còn chưa dứt, Ngũ gia bất động, tựa hồ là nhìn thấy gì, lông mi
liền nhíu lại.
Mọi người gấp gáp, giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường
—— nhìn thấy cái gì?
Giao Giao lúc này, đang đứng trước sân một nhà tranh tương đối mới,
tiểu viện không lớn, trong viện có hai gian phòng, có người phụ nhân đang
ngồi ở trong sân nấu thuốc, vị thuốc hồi nãy có thể là ở nơi này truyền đi.
Giao Giao xoay đầu lại, nhìn phụ nhân kia chằm chằm.