“Cho nên nói!” Triển Chiêu cuối cùng cũng minh bạch, “Buổi tối chỉ
cần đi đến nơi này, vô luận là nhìn về phía nào, đều có thể nhìn thấy một
phần của Tiêu Yêu Lâu!”
“Nhất là thần chí đang trong tình trạng không minh mẫn.” Bạch Ngọc
Đường nói, “Phương pháp khiến cho người ta sinh ra ảo giác nhìn hướng
nào cũng thấy một tòa tiểu lâu không tồn tại thật sự không nhiều lắm, người
bình thường nghĩ cũng không ra. Thế nhưng có thể làm cho người ta tùy
tiện nhìn một hướng rồi ngộ nhận là cách thức liên lạc của thượng tiên Tiêu
Yêu Lâu, cách này lại có rất nhiều!”
“Ừm!” Ân Hậu vuốt cằm, “Có đạo lí, Thanh Liên Tự, Lạc Dương trà
lâu cùng Thủy Hương Các, vô luận là người ở chỗ nào động tay động chân
hạ một chút dược là có thể làm cho người đi ngang qua bị trúng chiêu. Đợi
đến nửa đêm, đem người bị hạ mê dược mơ mơ màng màng rơi vào trạng
thái mộng du rồi đưa đến chỗ của Huyết yêu, như vậy liền đại công cáo
thành!”
“Mà Trần lão gia tử không nhớ được mặt của Huyết yêu.” Triển Chiêu
nghĩ nghĩ, “Có thể là do đứng ở trong bóng tối!”
Dứt lời, Triển Chiêu chạy đến một vị trí ở bên trong ngõ nhỏ, nói,
“Nếu xung quanh không có ánh sáng, đứng ở chỗ này, chỉ có ánh trăng
chiếu lên trên người ta nhưng lại không chiếu tới mặt, Trần lão gia tử ý
thức mơ hồ dĩ nhiên sẽ không thể nhớ kĩ mặt ta!”
“Hóa ra cách thức lại đơn giản như vậy.” Thiên Tôn gật đầu, “Làm
được như vậy phải có ba địa phương này hỗ trợ mới được nha!”
“Cả ba chỗ này đều muốn giúp đỡ Huyết yêu sao?” Ân Hậu hỏi.
“Đồng phạm ẩn nấp?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời
quay lại nhìn Thiên Tôn.