HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 617

“Con gấu trúc con đó, đặc biệt đáng yêu…” Triển Chiêu còn hàm hàm

hồ hồ nói thêm, “Nhưng mà nương của nó, rất… dữ dằn!”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, lắc đầu đỡ Triển Chiêu tiếp tục

đi, Triển Chiêu lại nói tiếp, “Có điều… Gấu mèo nghe đáng yêu hơn so với
gấu trúc ha?”

Bạch Ngọc Đường vô nguyên tắc tiếp tục gật đầu, ở phía trước là

ngưỡng cửa, Ngũ gia chuẩn bị dùng sức ôm con Mèo say này ném lên trên
giường.

Thế nhưng Bạch Ngọc Đường vừa mới nhấc chân, Triển Chiêu liền

quay người lại, ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng mà kêu to, “Miêu gia thật sự
không phải cố ý đâu… Ô.”

Một tiếng rống này của Triển Chiêu làm chấn động toàn bộ biệt viện ở

đây, cả nửa Lương Châu phủ cũng nghe được, Bạch Ngọc Đường có muốn
vươn tay bịt miệng y cũng không kịp nữa.

Rống xong một tiếng, Triển Chiêu có lẽ đã say hoàn toàn, ngửa mặt về

phía sau…

Bạch Ngọc Đường vội vàng vươn tay tiếp lấy, mới phát hiện Triển

Chiêu đã ngủ thiếp đi.

Cửa sổ ở bốn phía xung quanh đều được mở ra, bọn Công Tôn đều

nhìn ra bên ngoài, thấy Bạch Ngọc Đường đang lúng túng đỡ Triển Chiêu
đứng ở cửa, đều xua tay với hắn, ý là – Mau mau đem con Mèo say nhà
ngươi vào đi, đừng quấy rầy giấc ngủ người khác!

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dứt khoát khiêng Triển Chiêu vào, nhấc

chân đá cửa phòng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.