HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 666

đối phương rất tốt nhưng vẫn không thể thoát được, bị Triển Chiêu tóm lại
dễ dàng, bắt người quay về tửu lâu.

Chờ đến khi Tiểu Tứ Tử hỏi “Miêu Miêu đâu?” Triển Chiêu đã mang

theo một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào, ném người xuống đất một cái,
nghe một tiếng kêu phát ra “Ui da, mẹ ơi.”

Nhìn lại, lúc này có một người thấp bé ngã chỏng vó nằm trên mặt đất,

vừa gầy vừa xấu xí, ước chừng cũng hơn năm mươi tuổi.

Lần này Triển Chiêu cũng không thèm khách khí, lão đầu kia ngã một

cú thật mạnh, xoa thắt lưng oán giận, “Ui da! Đầu năm nay đến cả tiểu hài
nhi cũng không biết kính lão là gì sao! Ngã chết lão già này rồi!”

Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đều liếc xuống mặt đất một cái,

trong lòng hiểu rõ. Khó trách Triển Chiêu chạy đi tóm, bởi vì vị này là
đúng là kẻ trộm mà!

Lão nhân đang nằm trên mặt đất gọi là Xương Bách Tuyền, một trong

thập đại phi tặc của giang hồ. Lão già này cũng rất khôn khéo, không dễ gì
tóm được. Hôm nay lại đụng phải Triển Chiêu. Hơn nữa phỏng chừng hắn
đang đợi nghe lén tin gì, ỷ mình khinh công cao dễ dàng chạy trốn nên mới
to gan lại gần như thế. Ai ngờ lại bị Triển Chiêu vừa vặn bắt gặp.

Lão đứng lên với vẻ mặt cầu xin, da mặt rất dày mà hành lễ với Thiên

Tôn và Ân Hậu, lại cất dài giọng lôi kéo làm quen, “Ôi chao ~ đây chẳng
phải là hai vị thần tiên sao! Thật tình cờ tình cờ.”

Thiên Tôn và Ân Hậu đều liếc hắn một cái.

Lão già đang cười cợt vội thu hồi giọng điệu lúc nãy, gãi gãi đầu, thở

dài với Triển Chiêu, “Ai nha, ta nói thiếu gia nghe, lão già này chỉ đi ngang
qua thôi mà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.