HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 667

Lâm Dạ Hỏa làm vẻ mặt ghét bỏ, nhìn lão, “Cũng đúng ha. Các ngươi

rình mò ở địa bàn của người khác thì là vô tình đi ngang qua, trộm bảo bối
thì nói là nhặt được đồ này nọ, có phải không?”

Lão ta làm ra vẻ oan uổng, xua tay, “Lão thật là oan uổng mà.”

Bạch Ngọc Đường nhìn lão già kia trong chốc lát, tựa hồ là nghĩ tới

cái gì đó, hỏi, “Các ngươi đều hẹn nhau tới Lương Châu phủ? Ngày hôm
qua, hình như ta có thấy Dương Họa Quỳnh.”

Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi thấy người ở đâu?”

“Lúc vừa vào thành, nhìn thấy trong một đám người.” Bạch Ngọc

Đường trả lời.

Công Tôn hỏi, “Dương Họa Quỳnh là ai?”

Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ Xương Bách Tuyền, nói, “Giống người này, cũng

cùng là phi tặc.”

Công Tôn nhíu mày, “Bởi vì Thẩm gia bán bảo vật ở Lương Châu phủ,

cho nên các ngươi đều đến đây để trộm đồ a?”

Người Đường Môn đều ngồi ngay đối diện Công Tôn.

Trên mặt Đường Tứ Đao xuất hiện một tia cười lạnh, hỏi Xương Bách

Tuyền, “Các ngươi không muốn sống nữa? Không biết rằng lần mua bán
này đã được Đường Môn chúng ta đứng ra bảo đảm sao?”

Xương Bách Tuyền xấu hổ, “Cái này… Tiền có thể mua quỷ sai ma

mà. Hơn nữa nếu ta không đến thì người khác cũng đến thôi. Chẳng phải
tục ngữ nói ‘rệp không cắn người’(95)sao!”

(95)Nguyên văn (

虱子多了不咬: Rệp không cắn người) trích từ cụm

(

虱子多了不咬, 賬多了不愁: Rệp không cắn người, nợ không cần lo) ý là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.