Ngũ Gia hơi sửng sốt một chút, cái người vừa nãy kia chẳng phải là
Yêu Trường Thiên sao?
Bạch Ngọc Đường trước đó đã nhận được thư của nương hắn, biết ông
ngoại mình cùng Yêu Trường Thiên đi về hướng Thục Trung. Tìm được
Yêu Trường Thiên, có phải cũng đồng nghĩa với việc tìm được ông ngoại
hắn không?
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Bạch Ngọc Đường đã đuổi theo bóng đen kia.
Cuối cùng, trên một cây cầu nhỏ phía thành Tây, Bạch Ngọc Đường
nhìn thấy Yêu Trường Thiên đang đứng ở đầu cầu cúi đầu nhìn nước sông.
Ngũ Gia do dự một chút… Hắn cũng không quá thân với Yêu Trường
Thiên, tuy rằng hắn biết người này cả đời đều đi theo ông ngoại như cái
bóng, nhưng Yêu Trường Thiên luôn tận lực tránh mặt người nhà họ Bạch.
Bạch Ngọc Đường còn đang do dự, thì không biết từ lúc nào Yêu
Trường Thiên đã ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn.
Rõ ràng, Yêu Trường Thiên nhìn hắn, tựa hồ có điều gì muốn nói.
Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền đi lên chiếc cầu kia.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Đường còn cách khoảng ba, bốn bước, Yêu
Trường Thiên liền khoát tay áo, ý bảo hắn – Đừng tiến đến nữa.
Bạch Ngọc Đường liền dừng bước, nhìn lão.
Yêu Trường Thiên hỏi, “Sư phụ ngươi đâu?”
“Ông có việc tìm ông ấy?” Bạch Ngọc Đường không đáp mà hỏi lại.
Yêu Trường Thiên nở nụ cười, “Hắn không nói với ngươi phải cách xa
ta ra một chút sao?”