HAI KINH THÀNH - Trang 232

19. Hội ý

Mệt nhoài vì lo lắng trông chừng, ông Lorry ngủ thiếp đi ở phòng

bên. Vào buổi sáng thứ mười căng thẳng, ông choàng tỉnh bởi ánh
nắng chiếu vào căn phòng mà giấc ngủ đã chế ngự ông trong đêm đen.

Ông dụi mắt rồi đứng lên; nhưng dù vậy ông cũng không chắc là

mình đã tỉnh hẳn. Bởi vì lúc bước tới cửa phòng bác sĩ nhìn vào, ông
thấy cái băng ghế thợ giày và các đồ nghề lại được dẹp đi, còn ông bác
sĩ đang đường đường ngồi đọc sách bên cửa sổ. Ông ấy mặc y phục
buổi sáng thường ngày, và gương mặt (ông Lorry thấy rõ mồn một) dù
còn nhợt nhạt nhưng lại bình tĩnh và tập trung chú ý.

Ngay cả khi tin chắc là mình đã tỉnh ngủ thật sự, ông Lorry vẫn thấy

choáng váng một lúc vì hoang mang không biết chuyện đóng giày tối
qua có phải là giấc mơ quấy nhiễu tâm trí mình không, nếu như chính
mắt ông không thấy người bạn của mình trong trang phục cùng phong
thái quen thuộc và làm công việc thường lệ; vậy thì mọi dấu hiệu thay
đổi đã khiến ông hết sức lo lắng chín ngày qua có thực sự xảy ra hay
không?

Nhưng đó chỉ là câu hỏi trong phút đầu hoang mang và sửng sốt,

còn câu trả lời thì đã quá rõ. Nếu nỗi lo của ông không có nguyên
nhân thực tế đủ chính đáng thì làm sao ông, Jarvis Lorry lại có mặt ở
đây chứ? Làm sao ông lại phải ngủ gục, không thay áo quần, trên sofa
phòng khám bệnh của bác sĩ Manette, và từ sáng sớm đã đứng phân
vân suy nghĩ đủ điều trước cửa phòng ngủ ông bác sĩ chứ?

Mấy phút sau, chị Pross đã đứng cạnh bên ông nói thì thầm. Nếu

như ông còn chút hồ nghi nào thì những lời của chị ta chắc chắn sẽ
xua tan hết; nhưng đến khi ấy thì ông đã hoàn toàn tỉnh táo và không
còn nghi ngờ gì nữa. Ông khuyên chị Pross cứ chờ cho đến giờ điểm
tâm thường lệ rồi lúc đó hãy gặp bác sĩ cứ như chẳng có gì khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.