HAI KINH THÀNH - Trang 129

− Tao biết rồi, tao biết hết rồi, - người mới đến nói. - Can đảm lên

nào, Gaspard ơi! Thằng bé tội nghiệp chết vậy còn đáng mừng hơn là
nó sống. Nó chết ngay lập tức không hề đau đớn. Có sống thêm một
giờ thì chắc gì nó đã sung sướng như vậy.

− Tên kia, mi đúng là triết gia, - Hầu tước tươi cười nói. - Mi tên gì?
− Tôi là Defarge.
− Làm nghề gì?
− Thưa ngài Hầu tước, bán quán rượu.
− Cầm lấy đi, triết gia bán quán rượu, - Hầu tước vừa nói vừa lấy

một đồng tiền vàng nữa ném cho người này, - muốn tiêu gì thì tiêu.
Còn lũ ngựa kia có sao không?

Không buồn nhìn lại đám đông xúm tụm đó lần thứ hai, ngài Hầu

tước ngả lưng ra ghế; y vừa mới được xe ngựa đưa đi trong vẻ mặt ung
dung của một quý ông vừa tình cờ làm hỏng một món đồ và đã trả tiền
bồi thường, và thừa tiền để trả, thì một đồng tiền bay vèo vào trong xe
rơi xuống sàn lẻng kẻng.

− Dừng lại! - Ngài Hầu tước thốt lên. - Dừng ngựa lại! Đứa nào

ném đó?

Ngài nhìn lại chỗ chủ quán rượu Defarge mới đứng lúc nãy nhưng

ngay chỗ đó là người cha khốn khổ đang gục mặt xuống vỉa hè, và kẻ
đứng đằng sau lại là một người đàn bà da ngăm đang đan len.

− Đồ chó! - Hầu tước nói thản nhiên, mặt không đổi sắc chỉ trừ một

điểm trên đầu mũi. - Ta rất sẵn lòng cán bất kỳ đứa nào và tiêu diệt hết
tụi bay khỏi mặt đất này. Nếu ta biết thằng khốn nào ném tiền vào xe
và nếu thằng vô lại đó mà ở gần đây thì nó sẽ bị nghiền nát dưới
những bánh xe này.

Quá hiểu thân phận thấp hèn và từ lâu đã quá biết nỗi khổ mà một

quan lớn có thể gieo rắc cho họ, bất chấp pháp luật, cho nên không
tiếng nói nào cất lên, không bàn tay đưa cao, hay thậm chí không một
ánh mắt ngước nhìn. Không một ai, trong đám đàn ông. Nhưng người
đàn bà đứng đan len vẫn đăm đăm nhìn thẳng vào mặt Hầu tước. Danh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.