HAI KINH THÀNH - Trang 162

− Đoán đi.
− Tôi không đoán đâu, đã năm giờ sáng rồi và đầu óc tôi sôi sùng

sục đây này. Nếu muốn tôi đoán, anh phải mời tôi đi ăn tối.

− Vậy được, để tôi nói, - Stryver vừa nói vừa từ từ chuyển sang tư

thế ngồi. - Sydney, có nói cho anh hiểu cũng phí công tôi, vì anh đúng
là đồ vô cảm.

− Còn anh, - Sydney đáp lại trong lúc vẫn bận rộn pha chế rượu

punch, - đúng là một tâm hồn đa cảm và thơ mộng...

− Thôi đi! - Stryver bật cười hợm hĩnh, - dù tôi không thích nhận

mình là người lãng mạn; vì tôi mong mình khá hơn thế, nhưng tôi vẫn
là loại người có tình cảm hơn anh đó.

− Anh là kẻ may mắn hơn, ý anh là vậy chứ gì.
− Tôi không có ý đó. Ý tôi nói tôi là người... là người...
− Thì cứ nói thẳng luôn là ga-lăng hơn đi, - Carton gợi ý.
− À! Nói là ga-lăng cũng được, - Stryver vênh váo với người bạn

đang pha rượu. - Ý tôi là đối với nữ giới, tôi là người coi trọng việc
làm cho mình dễ thương, người cố công làm cho mình dễ thương,
người biết cách tỏ ra dễ thương hơn là anh.

− Tiếp đi, - Sydney Carton nói.
− Khoan đã, - Stryver lắc đầu hùng hổ, - trước khi nói tiếp tôi phải

nói hết chuyện này với anh đã. Anh đã lui tới nhà bác sĩ Manette cũng
thường xuyên như tôi, thậm chí còn nhiều hơn. Ồ, tôi thật xấu hổ khi
anh cứ mang bộ mặt chán chường tới đó! Thái độ của anh cứ im lặng,
lầm lì, ủ ê tới mức, xin thề với anh, tôi phải xấu hổ vì anh đấy,
Sydney!

− Dân hành nghề luật mà biết xấu hổ là rất tốt, - Sydney nói, - anh

phải cảm ơn tôi mới đúng.

− Đừng có đánh trống lảng kiểu đó, - Stryver sấn sổ đáp lại, nói như

gây sự. - Không đâu, Sydney, bổn phận của tôi phải cho anh biết; và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.