HAI KINH THÀNH - Trang 203

vạn tuế, mọi người mọi thứ vạn tuế! Cứ như trong đời gã chưa bao giờ
biết đến những kẻ cùng mang tên Jacques. Sau đó gã được xem bao
hoa viên, sân triều, vọng lâu, đài nước, đồi cỏ xanh, lại thấy Vua và
Hoàng hậu, lại thấy đám cận thần khanh tướng với công nương, lại
Vạn tuế hết thảy! Tới độ gã bật khóc vì cảm xúc. Suốt cuộc chiêm
ngưỡng kéo dài khoảng ba giờ đó, gã cũng gặp nhiều người xúc động
la khóc, và lúc nào Defarge cũng nắm chặt cổ áo gã cứ như sợ gã sẽ
xông vào các đối tượng sùng bái nhất thời kia mà xé xác họ ra.

− Hoan hô! - Defarge như kẻ bề trên vỗ lưng gã khi xong chuyện. -

Anh giỏi lắm!

Gã phu lục lộ giờ mới sực tỉnh ra và đâm lo không biết mình có làm

gì sai trong những cách biểu hiện vừa qua; nhưng không.

− Anh đúng là người chúng tôi cần, - Defarge nói vào tai gã, - anh

khiến lũ ngu kia tin rằng chúng sẽ tồn tại mãi mãi. Cho nên, chúng
càng ngang ngược thì càng tiêu vong sớm.

− Đấy! - Gã phu lục lộ thốt lên, vẻ tư lự. - Đúng thế đấy.
− Lũ ngu đó chẳng biết gì đâu. Dù chúng khinh rẻ mạng sống của

chúng ta và sẵn sàng thí bỏ mạng anh hay mạng hàng trăm người như
anh hơn là thí bỏ lũ ngựa, lũ chó của chúng, chúng chỉ biết những gì
mà anh để lộ ra thôi. Cứ lừa phỉnh chúng như vậy đi, lâu thêm chút
nữa; có lừa phỉnh chúng bao nhiêu cũng đáng.

Chị Defarge gật đầu đồng tình và khinh khỉnh nhìn người khách

quê. Chị ta nói với gã:

− Còn anh, anh cứ hò hét, khóc than gì cũng được, miễn là cứ phô

trương, ầm ĩ lên. Nói đi! Làm được không?

− Thật tình thì tôi nghĩ là được, thưa bà. Tạm thời là được.
− Nếu anh thấy một đống búp bê và bảo anh tha hồ phá hỏng, xé tan

chúng đi thì anh sẽ chọn con nào đắt tiền nhất và lộng lẫy nhất. Nói đi!
Đúng vậy không?

− Thật tình là thế, thưa bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.