HAI KINH THÀNH - Trang 312

công việc. Ông làm việc mà lòng đầy bất an, khổ sở, và ngày dài chậm
chạp, nặng nề trôi qua.

Ngày lê thê bào mòn thời gian, và bào mòn ông, cho tới lúc ngân

hàng đóng cửa. Ông lại một mình trong phòng như đêm trước, đang
suy xét việc phải làm thì nghe tiếng chân bước lên thềm. Một thoáng
sau, một người đã đứng trước mặt ông, ánh mắt sắc sảo quan sát,
miệng gọi đích danh.

− Xin được phục vụ ông, - ông Lorry nói. - Ông có quen biết tôi?
Đó là một gã lực lưỡng, tóc đen xoăn, tuổi trạc bốn lăm, năm mươi.

Thay cho câu trả lời, gã lặp lại lời ông, không hề lộ biểu cảm

gì:
− Ông có quen biết tôi?
− Tôi đã gặp ông ở đâu rồi.
− Có lẽ ở tửu quán của tôi chăng?
Vẻ quan tâm và xúc động thấy rõ, ông Lorry nói:
− Ông Manette phái ông đến đây?
− Phải, ông Manette phái tôi đến đây.
− Và ông ấy đã nói gì? Ông ấy có nhắn gì tôi không?
Defarge trao một tờ giấy mở rộng vào bàn tay bồn chồn kia. Bức

thư được viết bằng nét chữ của bác sĩ:

Charles an toàn, nhưng tôi chưa thể an toàn rời khỏi nơi này. Tôi
đã được chiếu cố để người mang thư này chuyển giúp một bức thư
ngắn của Charles gửi cho vợ cậu ta. Hãy để người mang thư này

gặp

vợ của Charles.
Bức thư ghi ngày tháng thời gian từ ngục La Force, cách đây một

giờ.

− Ông bằng lòng theo tôi đến nơi ở của vợ người này chứ? -Ông

Lorry đã thấy vui và an lòng sau khi đọc xong thư.

− Được, - Defarge đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.