Vào một ngày hè oi bức, tôi cùng hai đồng nghiệp đến công ty Minh bàn
giao hợp đồng. Trong kinh doanh, khó tránh khỏi có lúc hợp tác với nhau,
Minh mời cơm, tôi cũng bình thản gật đầu. Khi đó Minh và Thanh đã ly dị
được nửa năm. Bữa ăn hữu nghị vui vẻ, Minh đưa tôi về bằng ô tô của anh.
Trên đường đi, đột nhiên anh nói: “Ngày xưa... biết vậy anh đã chọn em”.
Tôi quay đầu nhìn Kiến Minh. Anh mặc vét, thắt cà vạt, đĩnh đạc cầm vô
lăng, bảnh bao như diễn viên màn ảnh. Một người như thế mà lại muốn
“chọn tôi”?
“Không đâu, anh sẽ không bao giờ, vì anh đâu hiểu thế nào là hạnh phúc
chân chính, em từng thích anh nhưng bây giờ em chỉ yêu chồng.”
Không khí ngượng ngập tới khi về nhà. Lúc tôi sắp mở cửa đi ra, đột
nhiên Minh kéo lại, điên cuồng hôn. Tôi giãy giụa rồi đập túi xách vào đầu
Minh.
“Thủy Tiên, em vốn là của anh, lần đầu của em đã dành cho anh!”
Tôi nhảy ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại và chỉ vào mặt anh ta: “Hà Huy
nói đúng, anh là thằng khốn!”.
Tối đó chồng về muộn, còn uống say. Tôi bực bội lôi anh lên giường. Hà
Huy là thanh niên gương mẫu, không hút thuốc, không rượu chè, xã giao
cũng chỉ uống vừa phải cho có lệ. Nhưng tối đó anh say thật. Tôi phải hầu
hạ đức ông chồng “hư hỏng”, cởi giày, cởi tất, cởi áo, lau mặt,... Thật ra
vừa bực lại vừa thương, người làm vợ vốn có những bổn phận “đáng yêu”
như thế. Hà Huy say, theo bản năng kéo tôi vào lòng, anh bắt đầu lảm
nhảm.
“Thủy Tiên, em có yêu anh không? Sao em chưa bao giờ nói yêu anh?
Hồi lớp Chín em rất ngốc, làm vệ sinh lớp toàn để bọn nó sai đi xách nước.
Tay em nhỏ như vậy, làm sao xách nổi? Lên lớp Mười một, anh đã biết em
thích Kiến Minh, mắt em nhìn nó không giống như nhìn anh. Nó có gì tốt,
anh có thể yêu em nhiều hơn nó. Lên đại học, anh không còn thì giờ bên
cạnh em nữa, tốt nghiệp lại bị cái đam mê lôi kéo, khiến anh đi từ Nam chí
Bắc. Lúc quay về mới biết anh bỏ lỡ em rồi... Lẽ ra anh phải chủ động từ
sớm, khiến em quên thằng đó đi. Anh quá ngu nên mới chọn chờ đợi. May