là cuối cùng vẫn cứu vãn được, may là nó lấy Thanh Thanh... may là em
chịu lấy anh... Thủy Tiên, em vẫn yêu nó sao? Không được! Anh không
cho phép! Em có thể vì nó cho đi mọi cái đầu tiên, nhưng về sau chỉ được
cho anh. Anh là chồng em, tuy anh không tiền, không tài, nhưng anh có
thời gian. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... thời gian đều cho em
hết, đến khi hai ta chết già. Em không thể yêu một người như thế sao?”
Hà Huy nói nhiều lắm, càm ràm suốt đêm, ôm tôi suốt đêm. Thật ra cuộc
đời không dài, người ta thường chạy theo những thứ rực rỡ mà bỏ quên
nhưng thứ đáng giá khác. Hà Huy là gam màu chàm, đạm bạc, ấm áp. Tôi
không đòi hỏi gì hơn một người bạn đời như vậy...
Năm 2011, song hỷ lâm môn. Tôi có thai con trai đầu lòng, Hà Huy đoạt
giải nhì Nhiếp ảnh thành phố. Bộ ảnh mười lăm tấm, tên gọi “Mái nhà”.
Khi được phỏng vấn, anh đã nói với nhà báo: “Nghệ danh của tôi là Sussic-
ran. Nếu các bạn viết ngược lại sẽ là Narcissus, tiếng Anh có nghĩa là hoa
thủy tiên. Tôi bắt đầu theo đuổi Nhiếp ảnh vào năm mười bảy tuổi. Có một
cô gái đã nói rằng cô ấy không ‘ăn ảnh’, lúc nào chụp hình cũng rất xấu.
Tôi lại nghĩ ảnh đẹp phải là do người cầm ống kính. Quả không sai, nếu
rảnh, mời các bạn tới thăm, tôi có gần một nghìn tấm hình chụp cô ấy,
chứng minh cho bạn thấy, Nhiếp ảnh gia giỏi sẽ luôn chụp được vẻ đẹp
trong cái bình thường!”.
Và người con gái trong ống kính Hà Huy mang vẻ đẹp mà chỉ có anh
mới ghi lại được...
Một nghìn tấm ảnh.
Nữ sinh cấp ba trong tà áo dài trắng.
Cô sinh viên mỉm cười ôm bó hoa, đội mũ tốt nghiệp.
Người phụ nữ trong bộ váy công sở thanh lịch. Người vợ đeo tạp dề loay
hoay trong bếp. Người mẹ yêu chiều bế đứa con sơ sinh trong lòng.
...
Mỗi khoảnh khắc, mỗi phút, mỗi giây..., tôi biết sẽ có một người dùng
ống kính để nói rằng, trong mắt anh tôi luôn có cái đẹp tiềm ẩn và cũng chỉ
anh mới nhìn ra vẻ đẹp đó!