HAI MẶT CỦA THỜI GIAN - Trang 13

xin lỗi, chịu để Hương “nguýt” qua SMS một lúc cho nguôi, rồi lại nhắn tin
vui vẻ như bình thường...

Hai giờ ba mươi phút sáng... hai đứa chính thức là một đôi. Một cách rất

bất ngờ, tự nhiên đến không thể hiểu nổi. Thậm chí nếu có ai hỏi đứa nào
ngỏ lời đầu tiên thì chắc chắn cả hai chỉ biết lắc đầu: “Không biết”.

Người ta nói “Cái gì đến dễ dàng, thì cũng nhanh chóng biến mất”. Đúng

với ai thì không biết, chứ với hai cái đứa cá biệt này, đáng vứt đi. Tất nhiên
hai cá tính kiểu này một khi đến với nhau thì giận dỗi là chuyện thường
xuyên. Huấn, tuy cá tính, nhưng không “dám” mạnh bằng Hương, nó tâm
niệm con trai phải nhẫn nhịn. Mà cũng đúng thôi, chỉ nó mới suốt ngày mắc
lỗi để Hương phải giận, nhiều đến mức không thể nhớ nổi.

Còn nhớ lần đầu tiên bị giận, và cũng là lần đầu tiên Huấn làm Hương

khóc, vẫn do cái thói vung tay quá trán.

“Mày tán con bé kia nhanh thế à. Cũng xinh đấy.”
“Tao có thèm tán đâu. Chính nó xin Facebook rồi xin số điện thoại của

tao cơ mà.” Khổ một nỗi, tối đó Hương nhắn tin làm quen đứa bạn thân ấy
của Huấn, chỉ với mục đích để dễ quản lý hơn. Và thằng bạn ấy vô tư kể lại
chuyện mà Huấn nói lúc chiều.

Hương, với lòng kiêu hãnh và cả cá tính của mình, cảm thấy bị xúc

phạm. Cô bé khóc, buồn, thất vọng, nhắn tin cho Huấn, vẫn kiểu nhắn tin
khiến người khác phải suy ngẫm đau hết cả đầu mới đoán ra được ý tứ:
“Lúc chiều đi chơi với Hoàng à? Vui không?”.

“Thì chỉ PES, chém gió như bình thường. Sao tự nhiên hỏi lạ thế?”
“Nghe bảo vui lắm cơ mà. Hotboy, con gái xếp hàng tán cơ mà.”
“Cũng bình thường. Đùa nó thôi. Giận à?” “Ta... chia tay đi. Thất vọng

lắm rồi. Lâu lắm mới khóc vì con trai. Nhiều đứa tôn trọng tớ hơn cậu
nhiều. Ok?”

Lại xin lỗi, lại giải thích hứa hẹn, mất cả đêm, cuối cùng Huấn cũng

thuyết phục được cô bé bướng bỉnh kia nguôi ngoai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.