Sáng hôm sau mọi thứ lại trở về như bình thường. Hai đứa vẫn bên nhau
đến trường, cười đùa, như tối qua chỉ là một giấc mơ.
Đó là thời gian đầu.
Còn dần dần, giận dỗi trở thành thói quen. Người giận và người năn nỉ
vẫn chẳng bao giờ thèm đổi chỗ, mặc nhiên như đó là trách nhiệm của
mình. Không giận vài tuần là Hương lại lên Facebook: “Cuộc sống êm đềm
đến mức buồn chán”. May mà Huấn chẳng khi nào chịu để Hương “buồn
chán” quá lâu, vài ngày không mắc lỗi, có lẽ nó cũng ngứa ngáy tay chân.
Hơn nữa, Hương lại sắc sảo, tinh ranh quá mức cần thiết. Cứ mười lần
Huấn nói dối, thì chín lần Hương đánh phủ đầu và phát hiện ra, lần duy
nhất Hương không nghi ngờ, thì y như rằng, có “tai mắt” mách cho cô bé.
Mà Huấn nói dối, cũng có cái mục đích tế nhị của nó.
Chả là nó nghiện PES. Trước khi yêu Hương, nó phải trốn bố mẹ đi chơi,
bây giờ, Hương không cấm nhưng hạn chế tối đa để nó tập trung học. Nó tự
ví mình với nhân dân ta thời Pháp thuộc, tức là “một cổ hai tròng nô lệ”.
Cũng vì thế, cứ lâu lâu lại phải trốn người yêu đi chơi điện tử. Nghĩ ra,
cũng khổ thân!
Rồi thì như quy luật tất yếu của lịch sử, có áp bức sẽ có đấu tranh,
Hương dần dần thường xuyên giận dỗi vô cớ, đúng phong cách của con gái.
Và sáu tháng sau, Huấn, trong một lần bị Hương giận không cần nguyên
nhân, bực mình, lòng tự trọng không phải là nhỏ của nó kìm nén bấy lâu
nay giờ lại nổi lên.
Lần đầu nó dám vặc lại Hương: “Xin lỗi, chịu đựng không phải nghề của
tớ. Chia tay đi. Ok?”.
“Không phải lắm chuyện, bây giờ định thế nào?”
“Không đùa đâu. Chia tay. Đừng tưởng chỉ mình mới có tự trọng, chỉ
mình mới xứng đáng để người khác phải lụy như thế.”
“Ha ha. Hôm nay say à. Bắt đầu nói lung tung. Cho nói lại.”
Huấn im lặng.