HAI MẶT CỦA THỜI GIAN - Trang 75

cái cardigan của mình, chìa ra cho anh:

- Anh xài tạm, đằng nào nó cũng rách.
Vy cúi đầu cảm ơn anh rồi lên xe đi mất, để lại mình anh ngẩn ngơ với

cái cardigan hồng và một câu chuyện còn bỏ lửng.

Khoảng thời gian đầu của Vy ở thành phố thật lắm khó chịu, vì người

Bắc sống khác với người Nam kha khá thứ, nhưng rồi với cái bản ngã mạnh
mẽ và nhanh nhạy, cô dần dà bắt nhịp được với cuộc sống, quen được với
cái xô bồ và chen chúc nơi thị thành.

Những hoạt động của Hội sinh viên trong trường đại học khiến Vy trở

nên bận rộn hơn với cuộc sống. Cô được giao trọng trách liên hệ báo chí
cho các chương trình của Hội. Và rồi trong đêm chung kết của một cuộc thi
hát do Hội sinh viên tổ chức, Vy gặp anh - phóng viên báo mà cô liên hệ.

Thoạt đầu, khi mới thấy anh, Vy đã ngờ ngợ, nhưng mải mê với công

việc sắp xếp chỗ và đón tiếp các báo, cô quên bẵng đi mất. Chương trình
kết thúc, khi dọn dẹp các thứ xong xuôi, cô sắp xếp đồ, tiến về bãi gửi xe
của trường.

- Chào em.
Vy giật mình, quay ra nhìn anh.
- À vâng, cảm ơn anh đã đến đưa tin về chương trình của bọn em, hy

vọng sẽ được hợp tác với quý báo trong những lần tới ạ.

Anh bật cười khanh khách, nắm lấy tay cô:
- Em quên anh rồi hả cô bé áo len hồng? Cô ngớ người, ngơ ngác:
- Hôm xe đạp em bị tuột xích ấy.
- À! - Cô reo lên rồi nhìn thẳng vào anh. - Sao trùng hợp vậy ạ?
- Là duyên số đó em. - Anh nháy mắt và mỉm cười với cô.
Chẳng biết có phải vì còn ảo ảnh bởi ánh đèn sân khấu không, nhưng

hình như Vy thấy nụ cười của anh lấp lánh. Anh đi cùng cô về nhà, và
những câu chuyện cứ thế nối tiếp nhau trên một quãng đường dài.

- Anh đói quá, mình đi ăn nhé.
- Không em mệt lắm, chẳng dậy nổi đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.