Nước mắt lã chã rơi, bố từ từ gục xuống, níu lấy chân Phong. Anh đứng
sững, những ước mơ về tương lai, về hạnh phúc dường như đã tan biến
trong màu trắng lạnh lẽo của bệnh viện, bỏ anh trôi về nơi xa lắm...
Phong thẫn thờ ngoài cổng trường quan sát những người còn lại ra về.
Mọi năm anh đều đến đón Minh, năm nay cô sẽ về bằng cách nào, có mặc
ấm không? Năm ngoái, anh đã tặng cô một chiếc đồng hồ quả quýt, anh
muốn nhắn nhủ cô rằng, đừng bao giờ về nhà muộn nếu người đưa đón cô
không phải là anh. Thời gian, sao thời gian trôi qua lạnh lùng tàn khốc
vậy...
Minh đang chạy ra cổng, khuôn mặt hớt hải mệt mỏi. Không kìm lòng
được, anh định gọi tên cô, nói những lời cuối cùng trước khi gia đình anh
cùng cả gia đình bên kia sang nước ngoài chữa bệnh cho mẹ. Nhưng rồi,
tiếng gọi của anh nghẹn lại trên đầu môi...
Minh chạy về phía một người con trai, chắc bằng tuổi cô, nở nụ cười vui
vẻ và ngồi lên xe của cậu ấy. Trong giây phút này, Phong không biết mình
thực sự đang nghĩ gì. Có một chút trong tâm khảm nói anh hãy yên tâm,
Minh đã tìm được một ai đó bao bọc mà không còn phải đau buồn vì anh
nữa. Nhưng sâu trong trái tim, lại có tiếng khóc nào đó não nề nhắc anh,
người con gái mà anh rất yêu, đã mãi mãi rời xa...
***
Trong túi xách của Minh, chiếc đồng hồ vẫn chạy êm đềm. Thời gian trôi
không ngừng nghỉ, báo hiệu những điều vẫn đang từng ngày từng giờ thay
đổi. Minh còn yêu anh, sẽ mãi yêu anh, nhưng biết đâu vào ngày mới nào
đó, cô lại có thể nhìn thấy mình bình yên trong ánh mắt của một người
khác... Hãy tin vào sự kỳ diệu của thời gian...
***
Phong trở về nhà, đã sẵn sàng đón nhận gương mặt không hài lòng của
bố. Anh chấp nhận, dẫu sao đây cũng là lần cuối anh tự cho phép mình
sống với tình yêu và trái tim thật thà.
Từ nay về sau, anh sẽ là con người của gia đình. Còn Minh, cô ấy sẽ ổn
thôi, cô ấy từng đau khổ, nhưng rồi thời gian sẽ khiến tất cả chúng ta bình