HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 132

- Không, hãy nếm thử con thỏ này mà tôi đã bắn hôm qua ở một trong
những bãi cỏ thả thỏ của tôi.
- Gớm chưa! Khẩu vị thật đặc biệt! - D Artagnan nói. - Chà, chà! Dễ
thường cậu nuôi thỏ toàn bằng rau thơm, rau mùi?
- Thế còn rượu của tôi, cậu thấy thế nào. - Porthos hỏi. - Ngon chứ?
- Tuyệt!
- Rượu quê ấy mà.
- Thật ư?
- Phải, một sườn đồi nhỏ hướng Nam ở đằng kia, trên núi của tôi nó cho hai
mươi muy(1).
Lần thứ năm Porthos lại thở dài. D Artagnan vẫn đếm những tiếng thở dài
của bạn. Tò mò muốn đi sâu vào vấn đề, anh nói:
- Ôi chao! Bạn thân mến ơi, dường như có điều gì khiến cậu buồn phiền.
Chẳng may cậu có đau ốm gì chăng?… Sức khỏe của cậu…
- Rất tốt cậu ạ, tốt hơn bao giờ hết, tôi có thể đâm chết một còn bò.
- Hay là buồn chuyện gia đình…
- Gia đình ư? May thay tôi chỉ có một mình ở trên đời.
- Thế điều gì khiến cậu thở dài thườn thượt?
- Bạn thân mến ơi, tôi sẽ thành thật với cậu, tôi không sung sướng.
- Cậu mà không sung sướng ư, Porthos? Cậu có một toà lâu đài, những
cánh đồng cỏ, rừng núi bao la; lại bốn chục nghìn livres niên thu, vậy mà
rốt cuộc cậu không hạnh phúc?
- Bạn thân mến ơi, đúng là tôi có tất cả những thứ đó, song tôi sống một
mình giữa tất cả những thứ đó.
- A! Tôi hiểu rồi: xung quanh toàn những bọn dân ngu, nhìn họ cậu thấy
danh giá mình bị mất mát.
Porthos hơi tái mặt, và nốc cạn thật nhanh một cốc rượu . Anh nói:
- Không phải thế đâu, mà trái lại, cậu tưởng tượng xem đó là những bọn
quý tộc nông thôn, ai cũng có một tước vị nào đó và còn muốn đi ngược gia
phả lên tận Pharamond, Charlemagne, hay ít ra đến Hugues Capet. Vào lúc
khởi đầu, tôi đã là người đến sau chót, do đó tôi phải chạy vạy, tôi đã làm
việc đó, nhưng bạn thân mến ơi, như cậu biết đấy, bà Du Vallon…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.