HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 216

- Ấy chết? - Hoàng thân đáp, - có chăng là đến khi nào Mazarin chầu trời.
Tôi kém lão ta mười lăm tuổi, ông vừa cười vừa nói thêm - Đúng là ở
Vincennes người ta sống mau hơn.
- Đức ông! - La Ramée kêu lên, - kìa Đức ông!
- Hay là người ta chết sớm hơn, cũng vậy thôi! - Quận công nói tiếp.
- Thưa Đức ông, tôi đi bảo dọn bữa tối đây.
- Anh có cho rằng anh có thể sử dụng người học trò của anh vào việc gì
không?
- Tôi hy vọng chứ, thưa Đức ông.
- Nếu anh còn có thì giờ, - quận công lẩm bẩm.
- Đức ông nói gì vậy? - La Ramée hỏi.
- Đức ông bảo là anh chớ dè sẻn túi tiền của ông giáo chủ, ông ta rất muốn
đảm nhiệm tiền trợ cấp của chúng ta.
La Ramée dừng lại ở cửa và hỏi.
- Đức ông muốn tôi cắt ai đến với ngài.
- Ai cũng được, trừ Grimaud.
- Viên sĩ quan vệ sĩ nhé?
- Với bàn cờ của hắn nữa.
- Vâng.
Và La Ramée đi ra.
Năm phút sau, viên sĩ quan vệ sĩ vào và quận công de Beaufort có vẻ đang
chìm đắm sâu xa trong những tính toán tuyệt vời của nước cờ.
Tư tưởng con người ta thật là kỳ lạ, và một dấu hiệu, một lời nói, một hy
vọng gây nên trong đó những biến đổi như thế nào. Quận công ở tù năm
năm rồi. Một cái nhìn về phía sau khiến thấy năm năm ấy tuy trôi chậm thật
nhưng dường như còn không dài đằng đẵng bằng hai ngày, bằng bốn mươi
tám giờ nó đang ngăn cách ông với thời điểm ấn định cho cuộc vượt ngục.
Rồi lại có một điều đặc biệt làm ông bận tâm ghê gớm đó là cuộc vượt ngục
tiến hành như thế nào. Người ta đã làm cho ông hy vọng kết quả, nhưng lại
giấu ông những chi tiết cụ thể chứa đựng trong cái bánh nướng bí hiểm.
Những bạn bè nào chờ đợi ông? Thế ra sau năm năm tù đầy ông vẫn còn bè
bạn ư? Trong trường hợp ấy ông là một hoàng thân được biệt đãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.