HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 31

hồ rồi, tôi có hỏi ông điều gì khác đâu, rõ cứng đầu, cứng cổ.
- Có một người mà tôi có thể đảm bảo với ngài về phương diện đó tất nhiên
nếu ông ta muốn nói.
- Đó là việc của tôi.
- A, thưa Đức ông, không phải bao giờ cũng dễ dàng bắt những người
không muốn nói phải nói.
- Chà! Cứ kiên nhẫn là sẽ đạt. Này, thế cái người ấy là…
- Bá tước de Rochefort…
- Bá tước de Rochefort?
- Rủi thay ông ta đã biến mất từ bốn năm năm rồi và tôi không biết ông ta
bây giờ ra sao.
- Tôi thì tôi biết đấy, Gitaud ạ, - Mazarin nói.
- Thế ban nãy sao Các hạ còn than vãn và kêu không biết gì hết?
- Và, - Mazarin nói tiếp, - Ông tưởng rằng ông Rochefort…
- Đó là kẻ một lòng một dạ theo ngài giáo chủ đấy, nhưng tôi xin báo trước
Đức ông là ngài sẽ phải trả giá đắt về điều đó, ngài giáo chủ xưa rất hào
phỏng với các bộ hạ của mình.
- Phải rồi, phải rồi, Gitaud ạ, - Mazazin nói. - đấy là một con người vĩ đại,
nhưng ông ta có cái thiếu sót đó. Cảm ơn Gitaud, tôi sẽ lợi dụng lời khuyên
bảo của ông, ngay tối nay.
Do lúc ấy hai người đối thoại đi tới sân Hoàng cung, giáo chủ giơ tay ra
hiệu chào Gitau và chợt thấy một viên sĩ quan đang đi đi lại lại ông tiến đến
gần người ấy.
Đó là d Artagnan đợi giáo chủ trở lại như giáo chủ đã ra lệnh.
- Lại đây, ông d Artagnan, - Mazarin nói, với giọng dịu dàng uyển chuyển
nhất của mình, - tôi có một mệnh lệnh trao cho ông.
D Artagnan nghiêng mình, đi theo giáo chủ theo lối cầu thang bí mật và
một lát sau đã trở lại chỗ văn phòng, nơi anh đã ra đi. Giáo chủ ngồi trước
bàn giẩy và lấy một tờ giấy viết lên đó mấy dòng.
D Artagnan đứng yên, thản nhiên chờ đợi, không suốt ruột cũng không tò
mò; anh đã trở thành một người lính bằng máy hành động hay nói đúng hơn
là tuân theo bằng lò xo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.