HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 388

Chú thích:
(1) De Beaufort có tật nói hay lẫn những từ gần giống nhau: Gourmer là
thụi, đánh; còn Gourmander là quở trách, la mắng.

****
Chương 38

BỨC THƯ CỦA VUA CHARLES ĐỆ NHẤT
Bây giờ mời độc giả vượt qua bên kia sông Seine với chúng tôi đến nguỡng
cửa của nữ tu viện Carmel trên phố Saint Jacques.
Bấy giờ là 11h sáng và các nữ tu đạo đức vừa xong buổi dâng lễ cầu
nguyện chiến thắng cho đoàn quân của Vua Charles đệ Nhất. Rời khỏi giáo
đường, một người đàn bà và một thiếu nữ mặc bộ áo đen của quả phụ và cô
nhi quay trở về phòng riêng.
Người đàn bà quỳ xuống trước tượng Chúa chịu hình bằng gỗ sơn, còn
nguời con gái đứng cách bà ta một khoảng gần, dựa vào chiếc ghế, lặng lẽ
khóc.
Người đàn bà hẳn đã từng là một giai nhân, nhưng nỗi đau buồn đã làm bà
già xọm đi. Thiếu nữ thì đang độ xuân sắc, và những giọt lệ rơi chỉ làm sắc
đẹp nàng lộng lẫy hơn. Người mẹ đã khoảng 40 tuổi, còn người con chỉ
mới 14.
“Chúa ơi,” người quỳ gối khẩn nài “xin hãy che chở chồng con, bảo bọc
con trai con, và cứ lấy đi mạng sống khổ ải cơ cực này thay vào!”
“ Chúa ơi,” thiếu nữ nghẹn ngào “hãy giữ mẹ lại với con!”
“Mẹ thì có ích gì cho con trên đời bây giờ, Henriette,” vị mệnh phụ nói,
khẽ xoay mình lại nhìn nàng, “khi không còn cả ngôi báu lẫn chồng. Ta
không có gì hết: con trai, tiền, hay bạn bè. Cả thế giới, con ơi, đã bỏ rơi
mẹ!” Và bà ngã vào vòng tay con gái giang ra mà bật khóc.
“Dũng cảm lên, cần phải dũng cảm lên, mẹ thân yêu ơi!” Cô gái nói.
“Ôi, thật là một năm đen tối cho các vì vua,” nguời mẹ nói, đầu gục vào
lòng con; “Chẳng còn ai lo đến chúng ta, vì ai cũng còn phải lo thân mình.
Giá anh con còn đây thì nó còn an ủi mẹ đuợc, nhưng nó cũng đi mất và
biệt luôn tăm tích, cả cho mẹ lẫn cha con. Mẹ đã phải cầm hết nữ trang, bán
quần áo của hai mẹ con ta để trả lương cho bọn hầu cận của nó, nếu không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.