chống lại ông ta, là người Mazarin hay Fronde, thì chúng tôi chỉ có hai thôi.
- Ông Aramis cùng phe với d Artagnan à? - Lord de Winter hỏi.
- Không, - Arthos nói, - Ông Aramis cho tôi cái vinh hạnh là chia sẻ niềm
tin với tôi.
- Ông có thể giúp tôi liên lạc với người bạn đến là phong nhã và trí tuệ ấy
không?
- Tất nhiên, khi nào ông thấy thích hợp.
- Ông ta có thay đổi gì không?
- Ông ta làm tu viện trưởng, có thế thôi.
- Ông đã làm tôi kinh hãi đấy. Nghề nghiệp ấy buộc ông ta từ chối những
chuyện mưu đồ lớn.
- Trái hẳn lại, - Arthos mỉm cười nói, - Chưa bao giờ ông ta lại mang chất
ngự lâm quân nhiều đến thế kể từ khi ông ta là tu viện trưởng và ông sẽ tìm
thấy ở ông ta một Galaor thực sự. Ông có muốn để tôi bảo Raoul đi tìm ông
ấy không?
- Cảm ơn Bá tước có thể sẽ không tìm thấy ông ấy ở nhà vào giờ này
Nhưng ông có thể đảm bảo về ông ta…
- Như về chính tôi.
- Ông có thể hẹn ông ấy đến với tôi vào mười giờ sáng mai trên cầu cung
Louvre được không?
- À, à! - Arthos nói ông có một cuộc đấu kiếm.
- Vâng, thưa Bá tước, một cuộc đấu kiếm đẹp đẽ, một cuộc đấu kiếm mà tôi
hy vọng các ông sẽ có mặt.
- Chúng ta sẽ đi đâu. Milord?
- Tới chỗ Hoàng hậu Anh quốc. Lệnh bà có sai tôi giới thiệu các ông với
Lệnh bà, bá tước ạ!
- Hoàng hậu biết tôi sao?
- Chính là tôi biết ông.
- Bí ẩn. - Arthos nói. - nhưng không sao, khi mà ông đã hiểu cách phải xử
trí thì tôi không hỏi gì thêm đâu. Milord. Ông có ban cho tôi cái vinh hạnh
được ăn tối cùng ông không?
- Cám ơn Bá tước, - de Winter nói - xin thú thật là cuộc viếng thăm của gã