- Con trai Milady.
Arthos lại lần nữa bị xúc động bởi cái tên nó theo đuổi anh như một tiếng
vang không tránh khỏi, ngập ngừng một lát, khẽ chau mày rồi nói bằng một
giọng bình thản.
- Tôi có biết.
- Ông biết rồi à?
- Phái, Grimaud đã gặp hắn ở quãng giữa Béthune và Arras và bác chạy
ngay về đây để báo cho tôi biết về sự xuất hiện của hắn.
- Grimaud biết hắn à?
- Không, nhưng bác ta đã đứng bên giường một người sắp chết có biết hắn
ta.
- Người đao phủ Béthune! - Winter kêu lên.
- Ông biết chuyện đó à? - Arthos ngạc nhiên hỏi.
- Hắn vừa mới rời khỏi chỗ tôi, - Winter đáp, - hắn đã nói hết với tôi rồi!
Bạn ơi, thật là một cảnh ghê gớm! Sao chúng ta không bóp chết đứa con
cùng với mẹ nó nhỉ!
Giống như mọi bản chất cao thượng. Arthos không truyền lại cho người
khác những ấn tượng buồn phiền mà anh cảm nhận. Trái lại, anh hấp thụ
chúng vào mình và bắt trả lại thay vào chỗ chúng những hy vọng và niềm
an ủi. Dường như những đau khổ riêng tư của anh khi ra khỏi tâm hồn được
biến thành những nỗi vui mừng cho những người khác.
Nỗi kinh hoàng tự nhiên mà anh cảm thấy lúc ban đầu bị sự suy luận xua
tan, anh nói:
- Ông lo sợ cái gì cơ chứ? Chúng ta ở đây chẳng phải để tự bảo vệ mình
sao? Cái gã trẻ tuổì ấy phải chăng là một kẻ ám sát chuyên nghiệp, một tên
uống máu người không tanh? Hắn có thể đã giết đao phủ Béthune trong
một cơn cuồng loạn, nhưng giờ đây cơn thịnh nộ của hắn đã nguôi.
De Winter mỉm cười buồn bã lắc đầu và nói:
- Ông không còn biết cái máu của nó nữa sao?
- Ô hay! - Arthos gượng cười nói. - Sang thế hệ thứ hai nó đã mất bớt tính
hung bạo rồi. Vả chăng, bạn ơi, Thượng đế đã báo trước cho chúng ta để đề
phòng rồi. Chúng ta chẳng thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Ta hãy chờ đợi.