HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 609

tôi có thể hy sinh tính mạng của tôi cho họ.
- Được, Mordaunt ạ, - Cromwell nói, với một cử chỉ vui vẻ ông lấy lại được
quan niệm tốt hơn về người thanh niên. - Được, tôi cho anh, tôi cũng chẳng
muốn biết họ là những ai; đấy anh muốn làm gì họ thì làm.
- Xin cảm ơn ngài, - Mordaunt reo lên. - Xin cảm ơn ngài! Sinh mạng tôi
nay thuộc về ngài, và nếu có mất nó đi, tôi vẫn còn chịu ơn ngài, xin cảm
ơn, ngài vừa mới trả công cho tôi thật hậu hĩ.
Và hắn quỳ xuống chân Cromwell. Vị tướng thanh giáo không muốn hoặc
làm ra bộ không muốn để người ta bày tỏ kính lễ với mình như đối với nhà
vua, ông không chịu nhưng gã thanh niên cứ nắm lấy tay ông mà hôn.
Khi hắn đứng lên, Cromwell ngăn lại và hỏi:
- Sao? Thế không xin những phần thưởng khác à? Không xin vàng bạc ư?
Không xin cấp bậc ư?
- Thưa chúa công, ngài đã cho tôi tất cả những gì ngài có thể cho được, và
kể từ ngày hôm nay, tôi coi như ngài hết nợ với tôi rồi.
Và Mordaunt lao ra khỏi lều của vị tướng với một nỗi vui mừng tràn ngập
cả trái tim và đôi mắt của mình.
Cromwell nhìn theo. Ông lẩm bẩm:
- Hắn đã giết chết bác hắn! Chao ôi! Những bộ hạ của ta là những của gì
thế này? Tên này không đòi hỏi gì hoặc làm như không đòi hỏi gì, có lẽ
trước Thượng đế hắn đã yêu cầu nhiều hơn cả những kẻ sẽ đến đòi hỏi vàng
bạc, các tỉnh thành và bánh ăn của những người cùng khổ; chẳng có kẻ nào
phụng sự ta không công. Charles I là tù binh của ta có lẽ còn có bạn bè, còn
ta, ta chẳng có bạn bè nào cá.
Và thở dài, ông lại tiếp tục nỗi trầm ngâm bị Mordaunt ngắt quãng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.