HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 64

đóng kịch nữa, mà hãy trả lời tôi. Tôi đã nói với ông, và tôi xin nhắc lại,
vận hạnh của ông cũng trông vào đấy mà nên.
- Thưa Đức ông, thực tình tôi rất cần làm nên những chuyện lớn lao đó.
Các hạ đã quên tôi quá lâu.
- Chỉ cần tám ngày để sửa chữa điều ấy. Này, ông thì đây rồi, nhưng còn
các bạn của ông đâu?
- Thưa Đức ông, tôi không rõ.
- Sao, ông không biết gì về họ ư?
- Không, chúng tôi đã xa nhau lâu lắm rồi. Vì cả ba người đã rời quân ngũ.
- Thế ông sẽ tìm họ ở đâu?
- Ở bất cứ nơi nào họ sẽ đến. Việc ấy tôi lo.
- Tốt! Các điều kiện của ông?
- Tiền, thưa Đức ông, chừng nào mà những mưu sự của ta đòi hỏi. Tôi rất
nhớ biết bao lần chúng tôi bị trở ngại vì thiếu tiền và không có nhẫn kim
cương kia mà tôi buộc lòng phải bán thì hẳn chúng tôi đã phải ở lại giữa
đường.
- Quỷ quái thật! Tiền, nhiều tiền lắm sao? – Mazarin nói. - Này ông sĩ quan,
ông có biết rằng không có tiền ở trong các két bạc của nhà vua không?
- Xin Đức ông hãy làm như tôi, bán những hạt kim cương ở mũ miện; hãy
tin tôi, không nên mặc cả, với những phương tiện nhỏ mọn người ta làm
hỏng những việc lớn.
- Thôi này! - Mazarin nói, - chúng tôi sẽ tìm cách làm vừa lòng ông.
"Richelieu, - D Artagnan nghĩ, - hẳn là đã cho ta năm trăm pistoles tiền đặt
cọc".
- Các ông sẽ theo tôi chứ?
- Vâng, nếu các bạn của tôi muốn vậy.
- Nhưng nếu họ từ chối, tôi có thể trông cậy ở ông không?
- Một mình thì tôi chẳng làm nên trò trống gì, - D Artagnan lắc đầu nói.
- Vậy đi tìm kiếm họ đi.
Tôi sẽ nói với họ như thế nào để khiến họ phụng sự Các hạ?
- Ông biết rõ họ hơn tôi. Tuỳ tính cách họ mà ông hứa hẹn.
- Tôi sẽ hứa hẹn gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.