đêm thú vị.
- Tuyệt lắm! Tối nay ở bên các ông, tối mai ở chỗ Stuart, tối ngày kia ở chỗ
tôi.
- Và các ngày sau ở London. Ê, mẹ kiếp! - D Artagnan nói, ông thấy
không, người ta có thể sống vui vẻ ở khắp nơi.
- Đúng, - Groslow nói, - Khi người ta gặp những người Pháp và những
người Pháp như ông.
- Và như ông Du Vallon; ông sẽ thấy một chàng trai khoái hoạt như thế
nào! Một người Fronde cuồng điên, một người đã suýt giết gọn Mazarin,
người ta dùng ông ấy, chẳng qua vì sợ ông ấy.
- Phải, ông ấy trông ra dáng lắm, và chưa quen biết ông ấy, tôi cũng rất ưng
ý.
- Thế thì khi ông quen biết ông ta lại còn khác nữa. Ơ này, ông ta đang gọi
tôi. Chúng tôi gắn bó với nhau đến nỗi ông ta không thể thiếu tôi được. Xin
lỗi ông nhé.
- Ta định thế nào?
- Đến tối nay.
- Ở chỗ ông á?
- Vâng ở chỗ tôi.
Hai người chào nhau và d Artagnan trở lại với các bạn đồng hành.
- Cậu nói chuyện quỉ quái gì với con chó ngao ấy thế? - Porthos hỏi.
- Bạn thân mến chớ nói năng như vậy về ông Groslow; đó là một trong
những bạn thân của tôi đấy.
- Bạn thân ư, - Porthos nói, - Cái kẻ tàn sát nông dân ấy à?
- Sụyt! Porthos thân mến ơi, đúng là ông Groslow có hơi nóng nảy, nhưng
kỳ thực ông ta có hai đức tính tốt mà tôi khám phá được: Ông ta khờ dại và
kiêu ngạo.
Porthos trợn tròn mắt kinh ngạc, Arthos và Aramis nhìn nhau tủm tỉm, họ
hiểu d Artagnan và biết rằng anh chẳng làm gì không có mục đích.
- Nhưng thôi, tự cậu sẽ đánh giá ông ấy, - D Artagnan nói thêm.
- Thế là thế nào?
- Tối nay tôi sẽ giới thiệu ông ấy với cậu. Ông ấy đến chơi bạc với chúng ta