tất cả không?
Arthos rùng mình và gương mặt trở nên trắng bệt.
- Chán quá! - D Artagnan nói. - Dứt khoát là phải thế rồi. Tôi đã tìm ra
những việc này từ lâu, để xem có cách nào tránh được chuyện đó không,
nhưng thú thật là chịu đấy.
- Thôi, - Aramis nói, - Không phải chuyện mặc cả với tình thế ở đây.
Chúng ta sẽ tiến hành như thế nào?
- Tôi có đến hai phương án , - D Artagnan đáp.
- Ta xem cái thứ nhất thế nào, - Aramis nói.
- Nếu tất cả bốn chúng ta cùng quây quần, thì khi tôi ra ám hiệu, ám hiệu là
tiếng "Rốt cuộc", các cậu đâm một nhát dao vào tên lính đứng gần nhất,
chúng tôi cũng làm như vậy. Thế là trước hết, bốn tên địch chết, thế là trận
đánh coi như cân nhau, vì chúng ta có bốn người chọi năm. Năm tên đó đầu
hàng, chúng ta sẽ nhét giẻ vào miệng chúng, nếu chúng chống cự, ta sẽ giết.
Nếu tình cờ mà vị chủ tiệc của chúng ta thay đổi ý kiến và chỉ nhận tiếp
Porthos và tôi thôi, thì dành là phải dùng những phương kế lớn và đánh gấp
đôi, nhưng thế sẽ lâu hơn và ầm ĩ hơn một chút, nhưng các cậu sẽ đứng ở
bên ngoài với gươm kiếm và khi nghe thấy tiếng động thì chạy đến.
- Nhưng nếu chính các cậu bị đả thì sao? - Arthos nói.
- Không thể vậy đâu! - D Artagnan nói, - những tên nghiện rượu bia ấy
nặng nề lắm vả vụng về lắm, vả lại cậu sẽ đâm vào họng, Porthos ạ, như thế
giết chết nhanh hơn và lại tránh được tiếng kêu.
- Hay lắm! - Porthos nói, - Đó sẽ là một cuộc chọc huyết rất xoàng thôi.
- Ghê tởm, ghê tởm! - Arthos nói.
- Ơ kìa? Con người đa cảm, - D Artagnan nói,
- Anh đã làm những chuyện ấy như thế trong trận mạc rồi. Với lại bạn ơi, -
Anh nói tiếp, - Nếu anh thấy sinh mạng của vua không đáng với cái nó phải
trả giá, thì coi như xong thôi, và tôi sẽ báo với Groslow rằng tôi bị mệt.
- Không, bạn ơi, - Arthos nói, - Tôi đã sai lầm và chính cậu mới đúng. Hãy
tha lỗi cho tôi nhé.
Vừa lúc ấy cửa mở, một tên lính xuất hiện. Hắn nói bằng tiếng Pháp tồi.
- Ông đại uý Groslow báo với ông d Artagnan và ông Du Vallon rằng ông