HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 71

dạo chơi.
- Bà ta đi một mình à? - D Artagnan hỏi.
- Với ông ấy ạ.
- Vậy là ông ấy đã trở về ư?
- Chắc thế - cô hầu thật thà trả lời.
D Artagnan tự nhủ thầm: "Nếu có tiền, ta sẽ ra đi ngay, nhưng vì không có
tiền, ta phải ở lại đây và làm theo lời khuyên của bà chủ nhà của ta bằng
cách ngăn cản những toan tính linh hoạt vợ chồng của kẻ trở về hãm tài
kia".
Anh vừa kết thúc bản độc thoại ấy, điều đó chứng tỏ trong những hoàn cảnh
trọng đại không có gì tự nhiên bằng độc thoại, thì cô hầu đang rình cửa
bỗng kêu lên:
- A này? Đúng là bà chủ đang trở về với ông ấy.
D Artagnan đưa mắt ra xa nhìn ngoài đường, quả nhiên thấy ở ngay con
đường Montmartre, bả chủ đi về và bám vào cánh tay của một người lính
Thụy Sĩ rất đồ sộ, hắn ta đi cứ núng na núng nính với những điệu bộ gợi
nhớ một cách thú vị hình ảnh Porthos trong đầu người bạn thân thiết cũ.
- Đức ông chồng đấy ư? - D Artagnan tự nhủ - Ô, ồ! Dường như hắn đã lớn
vồng lên!
Và anh ngồi lại phòng ở một chỗ rất dễ nhìn thấy.
Bà chủ nhà bước vào chợt nhận ra d Artagnan và khẽ kêu lên một tiếng.
Nghe tiếng kêu nho nhỏ ấy, d Artagnan biết rằng bà đã nhận ra anh, bèn
đứng dậy, chạy đến ôm hôn bà ta rất trìu mến.
Tên Thụy Sĩ ngơ ngác nhìn bà chủ quán đang tái nhợt cả người.
Trong lúc bối rối cực kỳ, bà nói:
- À! Ông đấy à! Ông cần gì ở tôi thế?
Không mảy may bị chưng hửng trong vai trò mình đang đóng, d Artagnan
nói:
- À! Ông đây là anh em họ bà à? Ông đây là anh bà à?
Và chẳng đợi bà trả lời, anh nhảy ra ôm tên Thụy Sĩ, hắn cứ để mặc anh
làm, vẻ mặt lạnh như băng.
- Ông này là thế nào? - Hắn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.