HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 759

thận trọng như khi họ vào, rồi đi ra ngoài sau khi ra lệnh tắt đèn đi ngủ.
Blaisois thì thào:
- Ta có tuân lệnh không? Tôi thấy họ có điều gì ám muội.
Họ bảo mười năm phút, ta còn năm phút nữa, - Mousqueton nói.
- Ta báo cho ông chủ biết chăng?
- Đợi Grimaud đã.
- Nhưng nếu họ giết bác ấy rồi thì sao?
- Thì Grimaud phải kêu chứ.
- Anh biết, bác ấy như câm ấy mà.
- Thì ta cũng phải nghe tiếng đánh nhau.
- Nhưng nếu bác ấy không ra?
- Bác ta đây rồi.
Quả thật, đúng lúc ấy, Grimaud vén tấm áo choàng lên, thò ra khỏi lỗ hổng
một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt hoảng sợ trợn tròn lên để lộ một đồng tử
nhỏ giữa một vòng trắng lớn. Bác cầm ở tay cái bình bia đựng đầy một chất
gì đó đem lại gần ánh đèn bốc khói để soi và thốt ra một tiếng ối! Với vẻ
khiếp đảm hết sức khiến Mousqueton hoảng sợ lùi lại một bước và Blaisois
suýt ngất.
Tuy nhiên cả hai người cũng tò mò nhìn vào cái bình bia, nó đựng đầy
thuốc súng.
Tin chắc rằng con tàu chở thuốc nổ, chứ không phải rượu vang, Grimaud
băng mình lên cửa quầy tàu, nhảy một bước đến phòng các ông chủ ngủ.
Bác đẩy khẽ cửa, cánh cửa chạm vào người d Artagnan khiến anh choàng
dậy.
Vừa trông thấy bộ mặt thất sắc của Grimaud, anh hiểu ngay là có việc gì
bất trắc xảy ra và toan kêu lên. Nhưng Grimaud bằng một cử chỉ nhanh hơn
lời nói đặt một ngón tay lên miệng anh và bằng một hơi thở mạnh không
ngờ có trong một thân hình mảnh dẻ như vậy, bác thổi tắt ngọn đèn đêm ở
cách đó ba bước.
D Artagnan tì tay nhổm người lên, Grimaud quỳ một chân xuống sàn và
vươn dài cổ, mọi giác quan kích động cực độ, bác thì thầm kể vào tai anh
một câu chuyện xét cho cùng khá là nguy kịch để khỏi phải dùng đến cử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.