- Thế thì, lại đây.
D Artagnan đi tới một cửa sổ thấp như cửa dùng để thoát nước ở mạn tàu,
nhưng vừa cho một người chui qua và đẩy nhẹ trên bản lề.
- Đường đi đây, - Anh nói.
- Ôi chao, - Aramis nói, - Các bạn ơi, trời rét cắt da cắt thịt thế này.
- Nếu cậu muốn thì cứ ở lại; nhưng tôi báo cho cậu biết rằng lát nữa sẽ
nóng giẫy lên đấy.
- Nhưng chúng ta không bơi vào bờ được.
- Một chiếc xuống được dắt theo tàu. Tất cả chỉ có thế. Đi thôi, các cậu
- Khoan đã, - Arthos nói, - Bọn đầy tớ đâu?
- Chúng tôi đây! - Mousqueton và Blaisois đáp.
Grimaud đã đi tìm họ để tập trung tất cả lực lượng vào phòng, họ theo lối
cửa quầy ở gần giáp cửa đi vào mà chẳng bị trông thấy.
Tuy nhiên ba người bạn đứng lặng yên trước quang canh hãi hùng mà d
Artagnan đã mở ra trước mắt họ khi nâng tấm cửa che lên.
Thtc vậy, bắt cứ ai đã nhìn thấy cảnh tượng đó một lần đều biết rằng không
có gì tác động sâu sắc hơn mặt biển động rì rầm cuồn cuộn những con sóng
đen ngòm dưới ánh trăng nhợt nhạt đêm đông.
- Mẹ kiếp! - D Artagnan nói, - Hình như chúng ta do dự. Chúng ta do dự thì
bọn đầy tớ của chúng ta sẽ thế nào?
- Tôi chẳng do dự đâu, - Grimaud nói.
- Thưa ông, - Blaisois nói, - Tôi xin báo trước là tôi chỉ biết bơi ở trong
sông ngòi thôi.
- Còn tôi, - Mousqueton nói - Tôi chẳng biết bơi chút nào hết.
Trong lúc đó, d Artagnan lách mình qua ô cửa.
- Bạn ơi, cậu quyết định rồi ư? - Arthos hỏi.
- Phải, - Chàng Gascon đáp. - Này, Arthos, anh là người hoàn hảo, anh hãy
bảo tinh thần chế ngự thể chất. Anh, Aramis, hãy dặn dò bọn đầy tớ. Anh
Porthos, hãy giết tất cả những gì cản trở chúng ta.
Rồi, sau khi siết tay Arthos, d Artagnan lợi dụng thời cơ lúc tàu đang dập
dờn nghiêng ngả chìm ở phía đuôi, anh trườn xuống nước và đã ngập đến
thắt lưng.