HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 887

bực mình là đã đi cãi cọ với ông.
- Thưa Đức ông, chúng ta dàn hoà với nhau vậy, tôi không mong gì hơn.
- Thế này nhé, - Mazarin nói, nếu tôi cho các ông đựợc an toàn một cách
minh bạch, hiển nhiên thì sao?
- A! Thế lại là một chuyện khác, - Porthos nói. - Xem nào!
- Xem nào? - D Artagnan lập lại.
Trước hết hãy trình bày kế hoạch của ngài, và chúng tôi sẽ xem xét.
- Hãy chú ý là các ông vẫn đang bị giam giữ, bị cầm tù.
- Đức ông nên biết rõ rằng, chúng tôi vẫn còn một kế hoạch cuối cùng, - D
Artagnan nói.
- Kế sách gì?
- Cùng chết với nhau.
Mazarin rùng mình.
- Này. – Mazarin nói, - Ở cuối hành lang là một cái cửa mà tôi có chìa
khoá, cửa ấy thông ra vườn. Hãy dùng chìa khoá ấy mà đi. Các ông cường
tráng và nhanh nhẹn, lại có vũ khí. Đi một trăm bước rẽ sang trái, các ông
sẽ gặp bức tường của khu vườn. Các ông trèo qua và nhảy ba cái là các ông
sẽ ra đường cái và tự do. Bây giờ tôi đã hiểu các ông khá rõ để biết rằng
nếu như người ta công kích các ông thì đó sẽ chẳng là điều trở ngại cho
việc chạy trốn của các ông.
- A, mẹ kiếp, - D Artagnan nói. - Tốt lắm, điều ấy đã nói ra.
- Cái chìa khoá ấy đâu?
- Nó đây.
- Đức ông này, - D Artagnan nói, - ngài sẽ thân hành dẫn chúng tôi đến cái
cửa ấy.
- Rất sẵn lòng, - Tể tướng nói, - Nếu như các ông cần như vậy để được yên
tâm.
Mazarin không hy vọng được thoát kiếp một cách dễ dãi như vậy, nên mặt
mày tươi tỉnh hẳn lên và đi ra hành lang để mở cửa.
Cửa ấy thông ra khu vườn và ba kẻ đi trốn nhận ra điều ấy do gió ban đêm
lùa vào hành lang và thổi cả tuyết bay vào mặt họ.
- Ghê thật, ghê thật? - D Artagnan nói. - Thật là một đêm kinh khủng. Đức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.