HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 893

- Ít thôi - D Artagnan nói.
- Thật ư?
- Có thể nói chúng tôi phải hài lòng về ông ấy.
- Vô lý!
- Thật đấy! Nhờ ông ấy mà chúng tôi được tự do.
- Nhờ ông ta?
- Phải. Ông ấy đã cho Bernouin, người hầu phòng của ông, dẫn chúng tôi ra
vườn cam, rồi từ đó chúng tôi theo ông đến chỗ bá tước De La Fère. Rồi
ông ta đề nghị trả tự do cho chúng tôi, chúng tôi chấp nhận, và ông ta còn
tỏ ra ân cần đến mức chỉ đường và đưa chúng tôi đến tận bức tường của
khu vườn mà chúng tôi vừa mới trèo qua với nỗi sung sướng nhất đời và đã
gặp Grimaud.
- A, hay lắm, - Aramis nói, - việc này giúp tôi dàn hoà với ông ấy và tôi
mong ông ấy có mặt ở đây để nói với ông ấy rằng tôi không tin rằng ông ta
lại có khả năng làm một việc đẹp đẽ như thế.
- Không thể nhịn được lâu, d Artagnan nói:
- Thưa Đức ông, tôi xin giới thiệu với ngài ông hiệp sĩ D Herblay, ông ta
đang muốn - Như ngài vừa nghe đấy - Dâng những lời chúc tụng cung kính
lên Các hạ.
Và anh tránh ra để lộ Mazarin đang bối rối trước cái nhìn kinh hãi của
Aramis.
- Ô ô! Aramis kêu lên, - giáo chủ à? Chiến lợi phẩm tuyệt quá? Ơ này, các
bạn ơi, ngựa đâu, ngựa đâu?
Mấy kị sĩ chạy đến.
- Mẹ kiếp! - Aramis nói. - Có lẽ tôi cũng đã có ích cho một việc gì đó. Thưa
Đức ông, xin ngài hãy hạ cố nhận cho tất cả những kính lễ của tôi. Tôi cuộc
rằng ông thánh Christophe de Porthos(1) đây đã làm cái việc này! À, tôi
còn quên…
Và anh khẽ ra lệnh cho một kỵ sĩ.
D Artagnan nói:
- Tôi nghĩ rằng, ta nên thận trọng đi ngay thôi.
- Ừ, nhưng tôi còn đợi một người…, một người bạn của Arthos.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.