HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 91

- Ơ? Tôi biết đâu đấy?
- Nửa pistol nếu mày biết được! - D Artagnan bảo.
- Cho tôi ấy à? - Thằng bé nói, mắt ánh lên vui mừng, - nếu tôi biết Bazin
đi đâu. Chẳng khó gì đâu! Ông không giỡn tôi đấy chứ?
- Không, danh dự sĩ quan. Đây, đồng nửa pistol.
Và anh chìa ra đồng tiền cám dỗ, nhưng chưa đưa cho nó.
- Tôi sẽ đi hỏi bác ta.
- Đó là một cách để chẳng biết được gì cả, - D Artagnan nói. - Đợi bác ta
đi, rồi sau đó. Mẹ kiếp! Hỏi han, lục vấn, dò xét. Đó là việc của mày, đồng
nửa pistol vẫn đó. Và anh lại bỏ tiền vào túi.
- Tôi hứa - thằng bé nói với nụ cười ranh mãnh chỉ có ở bọn nhóc Paris, -
Thế thì, ta đợi xem.
Chẳng phải đợi lâu, năm phút sau, Bazin đi nước kiệu nhỏ, dùng cán ô thúc
ngựa.
Bazin bao giờ cũng có thói quen mang ô thay cho roi ngựa.
Bác vừa mới ngoặt góc phố Juiverie thì thằng nhóc đã lao theo như con chó
săn đuổi theo mồi.
D Artagnan lại ngổi vào bàn chỗ anh đã ngồi khi mới vào, hoàn toàn chắc
chắn rằng trước mười phút anh sẽ biết điều mình muốn biết.
Quả nhiên trước cả thời gian dự kiến, thằng nhỏ trở về.
- Thế nào! - D Artagnan hỏi.
- Thế là đã biết rồi, - thằng bé đáp.
- Thế bác ta đi đâu?
- Đồng nửa pistol vẫn dành cho tôi chứ?
- Tất nhiên rồi. Trả lời đi.
- Cho tôi xem nào. Đưa tôi xem có phải tiền giả không?
- Đây!
- Ông chủ ơi. - thằng bé nói, - Ông khách đây cần đổi tiền lẻ.
Người chủ đang ở quầy, đưa tiền lẻ và cầm lấy đồng nửa pistol.
Thằng nhóc bỏ tiền lẻ vào túi nó.
D Artagnan trông cái trò xảo trá của thằng nhóc, bật cười và nói:
- Nào bây giờ nói đi, bác ta đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.