HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 89

- Đi tìm các bạn tôi.
- Bạn nào?
- Những bạn mà hôm qua anh hỏi thăm ấy.
- Arthos, Porthos và Aramis à! Anh đi tìm kiếm họ?
- Phải.
- Nói danh dự đấy chứ?
- Thế chuyện ấy có gì lạ?
- Không. Hơi kỳ. Thế ai nhờ anh đi tìm họ?
- Anh cũng thừa biết.
- Phải đấy.
- Khốn thay tôi chẳng biết họ ở đâu cả.
- Mà anh không có một cách gì để biết tin tức họ ư? Đợi tám ngày nữa, tôi
sẽ cho anh biết về họ.
- Tám ngày lâu quá, cần phải tìm ra họ trước ba ngày.
- Ba ngày thì ngắn quá, - Rochefort nói, - mà nước Pháp lại rộng mênh
mông.
- Có sao! Anh biết chữ "cần phải" với chữ đó có thể làm được khối việc.
- Thế bao giờ anh bắt tay vào việc tìm kiếm.
- Tôi đang làm đây.
- Chúc anh may mắn!
- Còn anh, chúc anh lên đường bình an! Có thể chúng ta sẽ gặp nhau trên
các nẻo đường.
- Chưa chắc.
- Biết đâu đấy? Rủỉ may, may rủi, biết thế nào.
- Từ biệt nhé!
- Hẹn gặp lại! Tiện đây, nếu lão Mazarin nói với anh về tôi, anh hãy nói với
hắn rằng tôi nhờ anh bảo cho hắn, hãy biết chờ xem, không lâu đâu, liệu tôi
có như hắn nói, là quá già nua để hành động hay không?
Và Rochefort chia tay với một trong những nụ cười ma quái ngày xưa đã
từng khiến d Artagnan rợn người; nhưng lần này d Artagnan nhìn theo
chẳng chút lo âu và đến lượt anh mỉm cười với một nỗi buồn man mác mà
chỉ có kỷ niệm ấy mới có thể in lên gương mặt anh. Anh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.