HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 88

của tôi.
- Thưa ông, tôi không uống, - Bazin vừa nói vừa oai vệ đẩy tay viên sĩ quan
ra, - cái ấy chỉ hợp với người thực tế.
- Không thể cám dỗ nổi? - D Artagnan lẩm bẩm - Mình thật là xúi quẩy! -
D Artagnan mải suy nghĩ, buông áo Bazin ra, thế là Bazin lợi dụng ngay để
vội đánh tháo về phía kho đồ thánh. Sau khi đóng cửa lại, bác mới cảm thấy
an toàn.
D Artagnan đứng yên lặng, suy tư mắt đang đăm đăm nhìn vào cánh cửa đã
đặt một rào chắn giữa anh và Bazin, thì cảm thấy có ai đụng nhẹ vào vai
mình.
Anh quay lại và sắp thốt ra một tiếng kêu kinh ngạc, cái kẻ đã đụng ngón
tay vào anh vội đưa ngón tay ấy lên môi ra hiệu im lặng.
- Anh ở đây, Rochefort thân mến! - Anh khẽ nói.
- Suỵt! Rochefort bảo. - Anh có biết tôi tự do rồi không.
- Tôi biết ngay từ đầu.
- Ai nói?
- Planchet.
- Sao Planchet à!
- Tất nhiên? Chính cậu ta cứu anh.
- Planchet! Quả vậy, tôi ngỡ đã nhận ra hắn ta, bạn thân mến ạ; điều đó
chứng tỏ rằng, làm ơn không bao giờ mất đâu.
- Thế anh đến đây làm gì?
- Tôi đến cảm ơn Chúa về sự giải thoát may mắn của tôi, - Rochefort đáp.
- Rồi còn gì nữa chứ? Vì tôi đoán chừng chưa phải đã hết.
- Rồi nhận mệnh lệnh của ông chủ giáo xem bọn tôi có thể làm một chút gì
chọc cho lão Mazarin điên người lên.
- Đồ bướng bỉnh! Rồi anh lại đến bị tống vào Bastille nữa cho mà xem.
- Ồ! Về cái đó thì tôi cảnh giới. Tôi xin cam đoan với anh thế!
- Ngoài trời tốt biết bao! - Rochefort thở hít đầy nồng ngực và nói tiếp.-
Cho nên tôi sẽ đi dạo ở đồng quê, làm một chuyến về tỉnh lẻ.
- Này, - D Artagnan nói, - tôi cũng vậy!
- Và không tọc mạch, co thể hỏi anh đi đâu chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.