HẢI NGOẠI KỶ SỰ - Trang 148

ngự lân bang. Khách trú đông đảo, sống thì làm ăn, đến lúc lâm chung,
bơ vơ lữ thứ, nắm xương đành gửi quê người. Ta nghe nói rất lấy làm
động lòng, bảo quốc sư nói với khách Phúc Kiến, thủ xướng mộ
quyên, lập một nơi nghĩa địa để quy tụ di hài của những người quá
vãng. Ta nhân làm một bài dẫn như sau.

Trộm nghe:
Khánh sinh điếu tử, bè bạn thường tình,
Đắp điếm xương tàn, lòng người phước đức.
Vì thấy di hài bộc lộ,
Thương thay lữ thứ bơ vơ.
Xa quê hương biết cậy nhờ ai,
Không giúp đỡ làm sao nên việc.
Nay nước Đại Việt, phủ Hội An ấy,
Ngũ hồ tứ hải, trạm qua lại của thuyền bè.
Bách Việt bát Mân, nơi tập họp khách buôn bán.
Thiếu chi kẻ Đào Chu139 trí phú,
Há không ai Bào Thúc140 chia vàng.
Thương ôi ngòi rãnh chôn xương,
Phó mặc trâu dê giậm đạp.
Có kẻ quê miền Giang Tả, làm sao trở lại Thái Hàng.
Có người sanh quán Hồ Nam, khó nỗi quay về Hoành Nhạc.
Quanh năm trôi nổi, những là nước mắt tuôn rơi,
Một phút nguy vong, thôi đã tay chân rời rã.
Đã không kẻ họ hàng thân thích,
Lại ở nơi trời biển xa xuôi.
Oán chất trời thu, bơ vơ phách quế.
Mộng về cố quận, lấp lóe lửa trời.
Thi hài bộc lộ ở hoang giao,
Tin tức ai đưa về cố lý.
Lợi danh theo mãi, thân thể hao mòn.
Hài cốt ai chôn, tớ thầy xa lánh.
Ai ngỡ nửa đường bỏ xác,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.