HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 19

bà. Bà già rồi ngủ ít nên cứ tưởng ai cũng vậy!

Được tám chín tuổi, mẹ được lên Sài Gòn ở với cô ruột và cho đi học.

Thoát khỏi bà nội già khó tính, được cô nuôi dạy tận tình nhưng mẹ vẫn
chưa hết khổ. Mấy đứa em họ trong nhà cứ ăn hiếp [1] mẹ mãi. Mỗi sáng,
mẹ đi chợ xa, trưa về nấu cơm cho cả gia đình rồi chiều mới đi học. Vì
không có thời gian học bài nên mẹ học rất yếu. Mẹ cứ luôn mơ hồ về bài
giảng và rất nhút nhát với bạn bè.

- Tụi con coi giúp gì được cho bạn học yếu hơn trong lớp! Đừng bao giờ

làm phách mà mang tội - Mẹ khuyên - Đâu phải ai cũng được đi học thêm,
được tạo điều kiện thoải mái cho ăn học.

Đến tuổi dậy thì, biết thèm làm dáng, biết thích soi gương, mẹ cũng chịu

nhiều thiệt thòi. Phải để dành tiền ăn sáng bao nhiêu ngày để lén mua một
đôi bông tai, cái nón hay đôi giày. Vậy mà cũng chưa xong, cô của mẹ khó
lắm, gia giáo lắm, không hợp con mắt của mình là bà cấm tiệt mẹ tôi không
được sử dụng. Mẹ cứ ao ước mỗi năm Tết đến được chụp một tấm hình.
Đến lúc đi làm, mười tám tuổi, mẹ mới được chụp tấm hình đầu tiên trong
đời. Chị em tôi có xem tấm hình đó, trông mẹ ngây ngô và quê mùa. Chúng
tôi được chụp hình từ lúc chưa đầy tuổi và đều đặn mỗi năm không biết bao
nhiêu là hình màu đủ kiểu.

Mẹ lấy chồng năm hai mươi tuổi, sau khi quen ba được sáu tháng. Mẹ nói

mẹ chỉ có cảm tình sơ sơ, không hẹn hò, không yêu đương nồng cháy. Gia
đình bên nội của tôi đàng hoàng, có ăn có học và khá giả nên khi được hỏi
cưới mẹ gật đầu ngay.

- Mẹ sợ mình khờ khạo vì không được ra đường tiếp xúc nhiều, nếu gặp

kẻ Sở Khanh bị gạt thì... Thấy ba mày hiền, có học vấn nên tao ưng đại. Vả
lại, mẹ cũng đâu dám ở trong nhà bà cô lâu quá, có phải nhà cha mẹ ruột
của mình đâu mà đòi ở lì để “kén cá chọn canh”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.