HAI NGƯỜI ĐẾN TỪ PHƯƠNG XA - Trang 83

nói đúng. Miễn phải nói giùm tui. Có nói tui mới biết sai hay đúng để còn
sửa chứ.

- Dạ thưa thầy, chưa nói ra tụi em đã biết sai rồi, vậy còn nói cho thầy

nghe để làm gì nữa?

Mọi lần nói chuyện với thầy, tôi cứ gọi “Thầy! Thầy!” giựt giọng, vậy mà

thầy vẫn vui vẻ. Hôm nay thấy tình thế nguy kịch quá, tôi lễ phép: “Dạ thưa
thầy”, mong thầy nguôi giận, nhưng hình như phản tác dụng:

- Nói sai cũng phải nói, có nói sai mới có đúng được. Biết nói sai cũng

phải nói, nói cho tui nghe để tui sửa cho đúng. Chớ tui đứng lớp để làm gì?

Cả lớp im thin thít, cúi đầu chịu tội. Tôi tức lắm. Thật bất công. Đây là

lần đầu tiên thầy nổi quạu. Nhưng đâu phải lỗi chúng tôi. Không lẽ biết sai
mà còn nói. Thầy đã dặn: “Phải tự bảo vệ cho câu nói của mình, phải biết
chắc những gì mình muốn nói”. Vậy mà hôm nay...

- Dạ thưa thầy! Tụi em định nói nhưng nói ra sợ thầy hỏi ngược lại, bắt

giải thích mà tụi em không trả lời được, vì trước khi nói tụi em đã chắc
mình sẽ nói sai.

- Tui cho phép nói sai.

- Dạ thưa thầy, tụi em sợ thầy bắt lỗi: “Sao biết sai mà còn nói làm gì.

Nói ra mà không bảo vệ được câu nói của mình thì thà đừng nói”.

Thầy hơi khựng, nhưng ổng vốn là cử nhân văn chương mà.

- Cái này là ngụy biện, ngụy biện rõ ràng nhe! Tui cho phép nói, sai cũng

phải nói.

- Dạ thưa thầy - Tôi nhỏ nhẹ nói chậm rãi từng lời một - Nếu vậy thì tụi

em xin lỗi thầy vì hồi nào đến giờ tụi em không biết là thầy-cho-phép-được-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.