Song, gần như ngay khi ấy anh giả vờ đi theo một
con đường khác rồi quay trở lại. Anh nhận thấy gã
làm dáng vô duyên một lần nữa lại đi theo con mồi,
và cũng như anh bị đẩy ra từ phía này lại xô vào từ
phía khác. Rồi cả ba con người lại bắt đầu tản bộ và
người đàn bà nước Anh có vẻ không hề nhận thấy thủ
đoạn của những kẻ đang đeo đuổi nàng.
Dọc theo các vỉa hè chật chội, ngổn ngang, nàng
thong dong đếm bước, luôn chăm chú nhìn tủ kính,
dửng dưng trước sự ngưỡng mộ thầm lặng của xung
quanh. Cứ thế, nàng đến quảng trường Madeleine rồi
qua phố Hoàng gia, ra ngoại ô Saint-Honoré, đến
khách sạn Concordia.
Gã làm dáng vô duyên dừng lại, đi bách bộ, mua
một gói thuốc lá rồi bước vào khách sạn. Raoul trông
thấy gã nói chuyện với người gác cửa. Ba phút sau gã
lại đi ra và Raoul đến gần người gác cửa hỏi chuyện
về người đàn bà trẻ nước Anh có đôi mắt xanh lam
khi nàng đi qua tiền sảnh và bước lên một chiếc ôtô
mà người ta đã chất va li lên đấy cho nàng.
Vậy có phải nàng đi hẳn khỏi đây không ?
Raoul gọi một chiếc taxi:
- Bác tài, đuổi theo chiếc ô tô ấy !
Cô gái cho xe chạy thẳng một mạch và đến tám
giờ thì xuống xe trước ga xe lửa Paris - Lyon. Nàng
vào một quầy ăn uống gọi món ăn, Raoul ngồi cách
đấy một quãng.
Ăn xong, nàng hút hai điếu thuốc lá rồi mãi đến
chín giờ rưỡi nàng đến gặp một nhân viên của công
ty Cook ngồi sau cửa lưới sắt để nhận vé tàu và biên
lai gửi hàng. Sau đây, nàng sẽ đáp chuyến tàu tốc
hành lúc chín giờ bốn mươi sáu phút.
Raoul nói với người nhân viên: