- Tôi biếu ông năm mươi phơ răng, mong ông cho
tôi biết tên của người đàn bà kia.
- Phu nhân Bakefield .
- Bà ấy đi đâu ?
- Thưa ông, đến Monte-Carlo. Bà ấy mua vé toa
số 5.
Raoul suy nghĩ rồi quyết định. Đôi mắt xanh lam
này có giá trị ở chỗ di chuyển. Thế rồi chính vì đi
theo đôi mắt xanh lam mà anh sẽ biết được cặp mắt
màu lục, và biết đâu vì người đàn bà nước Anh mà
gặp lại gã làm dáng vô duyên, và từ gã làm dáng vô
duyên lại đi tới đôi mắt màu lục ?
Anh quay lại lấy vé đi Monte-Carlo rồi nhanh
chóng nhào ra sân ga.
Anh thấy người đàn bà nước Anh vừa bước lên
bậc lên xuống trên cùng của một toa xe, lẫn vào giữa
đám đông, rồi lại trông thấy nàng qua các ô cửa sổ,
sau đó thấy nàng dừng lại cởi áo khoác.
Rất ít khách đi tàu. Đấy là do vài năm trước chiến
tranh, vào cuối tháng tư này, đi tàu tốc hành không
tiện lợi cho lắm, không có toa giường nằm, cũng
chẳng có toa ăn uống, tàu không đến Midi nên ít có
khách mua vé hạng nhất. Raoul nhận thấy ngăn đầu
tiên của toa xe số 5 này có hai người.
Anh đi trên sân ke khá xa với toa xe, thuê hai
chiếc gối, mượn mấy tờ nhật báo và tạp chí mỏng ở
toa thư viện lưu động, rồi khi còi xuất phát rúc lên,
bằng một cú nhảy anh leo lên bậc toa xe số 5 và ngăn
thứ ba như thể một hành khách đến phút chót mới kịp
lên tàu.
Người đàn bà nước Anh ngồi gần cửa sổ. Raoul
ngồi trên chiếc ghế dài đối diện nhưng gần hành lang
đi lại. Nàng ngước mắt quan sát người mới lên tàu