một chút co giật nào, còn Marescal thì hổn hển nói
với cô:
- Chính cô ? Thật kì quái làm sao ? Như vậy là cô
đã giết người. Mà lính sen đầm đã bắt được cô ! Rồi
cô đang ở đâu đây, cô? Có thể như thế được ư ?
Hình như cô gái đã ngủ thật, Marescal im lặng. Có
thực là cô ấy ngủ không ? Hắn nói:
- Đúng rồi. Đừng động đậy. Ta sẽ bảo những
người kia lánh đi, và trở về. Một giờ nữa, ta sẽ ở đây,
rồi nói chuyện sau... à ! cần phải thật êm cô bé ạ.
Hắn muốn nói gì nhỉ ? Hắn muốn đề xuất với cô
một sự mặc cả ghê tởm nào chăng ? Thực ra, (Raoul
đoán thế) không chắc hắn có ý đồ nhất định. Sự việc
đến với hắn quá bất ngờ, và hắn đang tự hỏi: mình có
thể được lợi lộc gì trong vụ này ?
Hắn đội lại chiếc mũ lưỡi trai lên cái đầu tóc hoe
và đẩy hết các lọn tóc vào trong, rồi vén chiếc áo bờ-
lu lên, lục tìm các túi áo khoác. Chẳng tìm thấy gì cả.
Thế là hắn đứng lên và sự xúc động của hắn quá
mạnh đến mức hắn không còn nghĩ đến việc kiểm tra
gian phòng và cửa ra vào nữa.
- Thật lạ lùng cho cô bé. Không chắc đã đến hai
mươi tuổi. Một cô bé mà đã bị tòng phạm làm cho
lầm lạc. Hắn nói rồi đi về phía những người đang
chờ.
Hắn tiếp tục nói, lơ đãng. Người ta có thể nhận
thấy sự lúng túng trong suy nghĩ của hắn và việc hắn
đang tập trung suy nghĩ một chuyện gì đó. Hắn nói:
- Tôi cho là các cuộc điều tra sơ bộ của tôi sẽ làm
cho các quan chức của Viện kiểm sát quan tâm.
Trong khi chờ đợi các vị ấy đến, tôi sẽ ở đây cùng
ông canh gác, ông đội trưởng sen đầm ạ. Hay là chỉ