HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 50

Anh cúi xuống thấp hơn và đoán rằng cô gái vẫn

nhắm mắt, phó mặc cho sự che chở. Chắc là nàng
nghĩ: Tất cả đều tốt đẹp, hiểm nguy đã qua rồi.

Bất thình lình anh cúi xuống và hôn lên đôi môi

của cô gái. Cô cố giãy giụa một cách yếu ớt, thở dài
và chẳng nói gì cả. Anh có cảm giác là cô đã chấp
nhận sự vuốt ve và mặc dù cô rụt đầu nhưng không
cưỡng lại vị ngọt của nụ hôn. Nó chỉ kéo dài trong
vài giây. Rồi một sự phản ứng đột nhiên thức tỉnh cô
gái, cô gồng tay lên với một nghị lực bất ngờ, vùng
thoát khỏi và rên rỉ.

- Ôi ! Ghê tởm quá ! Ôi ! Thật xấu hổ ! Cứ để mặc

tôi ! Mặc tôi !... Điều anh vừa làm quá tồi tệ, thật
đáng khinh.

Raoul cười ngượng nghịu rồi bực dọc với cô,

muốn xỉ vả cô. Nhưng anh không tìm được lời nào,
và trong khi cô đẩy anh ra và chạy trốn trong bóng
đêm thì anh thì thầm nhắc lại:

- Thế là thế nào ! Lại còn thẹn nữa cơ ! Rồi sao ?

Hừ ! Người ta sẽ tưởng ta đã phạm phải điều cấm kị.

Anh đứng dậy đuổi theo, leo lên bờ dốc để tìm cô.

Tìm ở đâu ? Bãi cây con rậm rạp đã che chở cho
người chạy trốn, anh không còn hy vọng để bắt lại.
Anh càu nhàu nguyền rủa. Bây giờ chỉ còn thấy ở anh
lòng căm ghét và hận thù của một người đàn ông bị
nhạo báng. Rồi anh tự nghiền ngẫm, suy đi tính lại
với ý định quay lại nhà ga để đưa ra tín hiệu báo
động. Lúc này, anh nghe có những tiếng kêu ở một
khoảng cách nào đấy. Tiếng kêu phát ra từ con đường
cái và nơi ấy có khả năng bị một bờ dốc che khuất.
Anh cho rằng chiếc xe ngựa đã ở đấy. Anh chạy đến.
Quả nhiên anh nhìn thấy hai chiếc đèn lồng và hình
như chúng rẽ ngoặt tại chỗ và chạy theo hướng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.