HAI NỮ TƯỚNG CƯỚP - Trang 49

Nhưng anh không nói gì đến toàn bộ những điều

ấy, mà trái lại, anh nhận thấy những lời nói dịu dàng
lại tự thoát ra từ cửa miệng anh:

- Nỗi bất hạnh đổ xuống những con người khi họ

không nghĩ đến những điều ấy phải không ? Người ta
sung sướng, người ta sống, thế rồi tội ác qua đi.
Nhưng tất cả sẽ ổn thoả... Cô hãy tin ở tôi. Rồi mọi
việc sẽ phẳng lặng...

Raoul có cảm giác như cô gái dần dần bình tĩnh

lại, tay chân, đầu óc không còn bồn chồn bởi sự lo
lắng luôn luôn giày vò. Nỗi đau đã dịu xuống, những
cơn ác mộng, mối kinh hoàng khủng khiếp, tất cả
những gì gớm ghiếc của ban đêm và của chết chóc.

Raoul hết sức hài lòng về ảnh hưởng và khả năng

của mình, như thể chúng có tác dụng đối với một số
người bị tổn thương nặng về tinh thần. Đối với họ
anh đã trả lại sự thăng bằng và làm cho họ quên thực
tại kinh khủng trong chốc lát.

Anh cũng vậy, vả chăng anh đã gạt bỏ được thảm

kịch. Cô gái người Anh chết đã phai mờ trong ký ức
của anh. Còn đây không phải là người đàn bà mặc áo
bờ-lu vấy máu mà anh đang ôm sát, mà là người đàn
bà Paris yêu kiều, duyên dáng. Dù nói gì chăng nữa,
anh cũng tự nhủ: “Ta sẽ trừng phạt nàng. Nàng sẽ đau
khổ”. Làm sao anh lại không cảm thấy hơi thơm mát
mẻ xông lên từ đôi mắt rất gần.

Những con mắt là những chiếc đèn lồng to dần

lên. Người thầy thuốc sẽ đến trong vòng tám hoặc
mười phút nữa. Raoul nghĩ: “Ta phải rời nàng, và ta
phải hành động. Và thế là hết ! Ta không còn gặp lại,
giữa ta và nàng, một khoảnh khắc như trong lúc này...
Một khoảnh khắc mật thiết, ấm cúng này...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.